Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1317: Chuyện tình cảm quá kinh khủng (1)

Dịch Phong bị câu hỏi này làm cho khuôn mặt đỏ ửng.
Tìm Bạch Hoàng bao lâu để nàng giết hắn, thậm chí đã dùng hết thủ đoạn, lại không nghĩ rằng là người quen biết cũ!
Cái hiểu lầm này thật sự quá mất mặt!
Nếu như để người khác biết được.
Chẳng phải là thanh danh cả đời mình bị hủy hết?
Nói chung là mặc kệ thế nào, hắn cũng quyết không thể không thừa nhận.
Lúng túng gãi đầu, giải thích một câu.
"Ừm, đúng là có chuyện như thế, không nghĩ tới ngươi đã là Thánh nhân...
Thần thái và động tác kia.
Còn có ánh mắt muốn né tránh.
Theo Bạch Phiêu Phiêu, đây giống như là một thanh niên mới lớn vừa biết yêu, thẹn thùng lại quẫn bách.
Thậm chí còn có chút đáng yêu.
Lần nữa gặp mặt.
Tựa hồ Dịch Phong cũng thay đổi suy nghĩ.
Nhưng nàng chưa hề thay đổi chút nào.
Cảm giác cấp thiết muốn gặp nhau vẫn như cũ, thậm chí còn nhiều thêm mấy phần.
Mặc kệ trên mặt đỏ ửng, Bạch Phiêu Phiêu lộ vẻ chân thành, dịu dàng gật đầu đáp lại.
"Ừm..."
"Gần đây tu vi tiến triển không ít, nhưng ta vẫn là ta của trước kia, có phải Thánh nhân không đều như nhau."
Lời này vừa thốt ra.
Dịch Phong thật sự là cảm nhận được ấm áp rồi!
Trong kiếp trước, hắn cũng từng có bạn tốt, đáng tiếc theo thời gian trôi qua, số lần gặp nhau ngày càng ít, tình hữu nghị không cùng cấp bậc cuối cùng vẫn phải tiêu tán.
Không nghĩ tới.
Tại dị giới này lại gặp được một cô gái trọng tình trọng nghĩa như vậy.
Thật sự là tình hữu nghị quá lâu dài!
Nhân gian hóa ra thật có chân tình!
Mặc dù không thành công tìm chết, trong lòng Dịch Phong cũng có an ủi.
Lộ ra nụ cười hắn tự nhận là tỏa nắng nhất.
"Ta đã biết! Đời này quen biết ngươi, đã là đáng giá!"
Hóa ra ta được coi trọng như thế...
Một câu này làm trái tim Bạch Phiêu Phiêu đập nhanh hơn mấy nhịp.
Kinh ngạc nhìn chăm chú.
Nhìn thấy nụ cười sáng lạn kia.
Nàng cảm nhận được ngọt ngào chưa bao giờ có.
Loại cảm giác này không cách nào nói nên lời, dù đã trở thành Thánh nhân cũng khó mà hiểu thấu!
Dịch Phong...
Hiểu tâm ý của nàng.
Thậm chí tại lúc này.
Trong tình huống vô số người đứng vây xem, vẫn nói ra lời nói to gan như vậy.
Xem ra, những năm này, hắn cũng bức thiết muốn gặp nàng.
Nếu không phải như thế, Dịch Phong đã không tới tìm mình, thậm chí làm cho mọi người đều biết...
Tình cảm của hai người không bị nhạt nhòa theo thời gian, ngược lại giống như rượu ngon lâu năm, ngày càng say đắm.
Bạch Phiêu Phiêu nở nụ cười.
Nụ cười này là phát ra từ nội tâm, chưa bao giờ có, mặc dù cố gắng đè nén không rơi nước mắt, nhưng vẫn cảm nhận được vui sướng vô cùng.
"Ưm..."
Lập tức, một loại khí tức đại đạo nồng đậm không ngừng khuếch tán ra bốn phía xung quanh!
Vô số người qua đường cảm thấy kinh hãi.
Vội vàng cảm thụ đạo vận trong đó, nội tâm kích động đến mức khó mà bình phục!
Cơ duyên lớn!
Đây thật sự là cơ duyên lớn cả đời khó gặp một lần!
Đồng thời.
Cũng không ít thanh niên tuấn kiệt đã không để ý tới cơ duyên gì, đứng thẳng tắp bất động tại chỗ, đôi mắt xanh loét gần như có thể phun ra lửa!
Dựa vào cái gì? !
Tại sao người này có thể được Bạch Hoàng coi trọng như thế!
Hai người đối thoại với nhau, giống như là đang tâm sự ôn chuyện, nhìn vào căn bản không giống như là bạn tốt bình thường!
Mà khi nhìn thấy trên mặt Bạch Hoàng liên tục biểu hiện sự vui vẻ và thẹn thùng như thiếu nữ.
Đám thanh niên tuấn kiệt đều cắn muốn nát cả răng!
Ghen ghét! Hâm mộ!
Mùi chua trong không khí trở nên càng thêm nồng đậm, tựa hồ có chút gay mũi!
Nếu nói trước đó Hứa Tiên Chi là cẩu tặc!
Vậy Dịch Phong bây giờ là một tên khốn kiếp ghê tởm đáng chết một ngàn vạn lần!
Người ta nhiều nhất chỉ là muốn bám vào gốc đại thụ Bạch Hoàng này, muốn dựa vào miệng lưỡi để được lây nhiễm chút khí vận, mặc dù hành vi vô sỉ, nhưng cũng là chuyện bình thường.
Có câu nước chảy chỗ trũng, người hướng về nơi cao.
Nhưng tên khốn này thì hoàn toàn khác!
Vậy mà cười cười nói nói một cách thân mật với Bạch Hoàng, cái ngữ khí cùng thần thái này, vừa nhìn đã khiến người xem cảm thấy bốc lên lửa giận!
Ghê tởm đến cực điểm !
Đám thanh niên đứng ngoài quan sát đã lâu kia liên tục phát ra thanh âm vỡ vụn như thuỷ tinh.
Đây chính là thanh âm trái tim tan vỡ!
Ghen ghét vô cùng!
Vô luận Dịch Phong có thân phận gì, lúc này sẽ chỉ làm người ta đố kỵ không thôi! ! !
Thậm chí có không ít người đã âm thầm coi hắn là kẻ thù chung số một của nhân loại!
Tận đến khi trông thấy Bạch Hoàng đại nhân...
Vậy mà lộ ra khuôn mặt đỏ ửng, còn gật đầu ngại ngùng? !
Con mẹ nói Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh!
Ngước đầu nhìn lên bầu trời, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ!
Thân là bóng đèn.
Mặc dù toàn bộ hành trình không cam lòng vì bị hai nhân vật chính bơ đẹp.
Nhưng bọn hắn cũng thấy cực kì rõ ràng!
Người này đã rất quan trọng trong lòng Bạch Hoàng, không phải bọn hắn có thể so sánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận