Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1231: Nhớ lại

Dịch Phong lấy cái xẻng ra, đào một cái hố chôn bộ xương vào trong cát, sau khi lấy chân giẫm cho đất siết chặt lại mới coi như xong.
Hắn lại nằm xuống bãi cát.
Lần này không chết được khiến hắn có chút mờ mịt, không biết tiếp theo nên tìm chết như thế nào.
Chính vào lúc này lòng bàn tay đặt trên cát dường như chạm trúng thứ gì đó, cầm lên nhìn thử, vậy mà lại là một viên tiên tinh.
SỐ, không ngờ thế mà lại nhặt được tiên tinh".
Tuy đào cát một lúc lâu cũng chỉ có một viên, nhưng ít nhất khiến tâm trạng buồn bực của Dịch Phong tốt hơn không ít.
Vừa định vui vẻ cất tiên tỉnh đi, Dịch Phong đột nhiên nhớ ra gì đó, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Hắn mở giao diện hệ thống.
"Thứ chó má, chỉ còn lại một năm tuổi thọ sao?"
Dịch Phong khẽ ngẩng đầu, sắc mặt có chút thổn thức.
Thành Bình Giang.
Đó là một ngày mùa đông lạnh lẽo.
Tuyết phủ mênh mông, cả thế giới đều ngập trong một vùng trắng xóa.
Cho dù là nơi bông tuyết không thể bay đến, gió lạnh thổi qua cũng sẽ đóng thành một lớp sương dày.
Trong võ quán nhỏ, một thiếu niên thân hình gầy gò đang dựa vào căn phòng gỗ run rẩy, nhìn thế giới lạnh lẽo băng giá, thiếu niên lấy một củ khoai tây vẫn chưa chín tới cuối cùng trong nhà ra gặm.
Ăn bữa nay lo bữa mai, những ngày tháng được bữa này mất bữa kia, từ sau khi phụ mẫu ra đi, ngày nào cũng như vậy.
Là một thiếu niên có tay có chân vốn không nên như thế.
Nhưng ở thế giới tu tiên, không có bối cảnh, không có tu vi, với một thiếu niên trói gà không chặt mà nói thực ra có một nơi để ở, có thể duy trì chút hơi tàn như vậy đã xem như không tệ rồi.
Là một người xuyên không, gần đây tâm trạng hắn thật sự đã trải qua những thăng trầm.
Khó khăn lắm lấy được hệ thống bàn tay vàng trong truyền thuyết, vốn cho rằng có thể thay đổi được khốn cảnh, bước lên đỉnh cao cuộc đời, nhưng lại phát hiện bàn tay vàng với hắn mà nói chẳng có tác dụng gì.
Nói sẽ tặng cho hắn một tay đấm đệ nhất thiên hạ, lần đầu gặp suýt nữa dọa chết hắn.
Cứ ngõ có vẻ ngoài này sẽ rất lợi hại, nhưng hắn ta vung một quyền ra, đã bị Dịch Phong đánh cho tan nát.
Cho nên từ sau lần đó, thiếu niên chưa từng nhìn thẳng vào hắn ta.
Cho đến khi lại một mùa đông kéo đến.
Thời tiết vẫn lạnh lẽo như vậy, cũng vẫn nghèo khổ như xưa.
Võ quán nhỏ bé trừ bàn ghế ra không còn đồ vật dư thừa nào khác.
Trong thời tiết như vậy, cộng thêm ăn bữa nay lo bữa mai, thiếu niên không đủ dinh dưỡng cuối cùng đổ bệnh, nằm trên giường bệnh thoi thóp, mí mắt không nhịn được chậm rãi khép lại.
Hắn nhìn ngôi sao trên trời cách mình càng lúc càng gần.
Vốn dĩ hắn đang cực kì lạnh lẽo, lúc này lại không cảm giác được hơi lạnh, ngược lại còn có ảo giác ấm áp nóng bỏng.
Nhưng thiếu niên biết, hắn không chống đỡ được nữa.
Hắn cảm giác bản thân đang ở trong bóng tối vô tận, không tìm được đường đi, không tìm thấy phương hướng.
Không biết tình huống này kéo dài bao lâu.
Đột nhiên.
Một giọng nói quen thuộc truyền đến.
Tuy hắn không nghe rõ cũng chẳng nhìn thấy, cực kì mơ hồ, nhưng âm thanh này như ngọn hải đăng đột nhiên xuất hiện trong bóng tối.
Chỉ cho hắn một phương hướng.
Hắn cố gắng lắng nghe.
Ông trời không phụ người có lòng, dần dần âm thanh kia cuối cùng cũng phóng đại bên tai hắn, cuối cùng cũng nghe rõ nội dung của giọng nói kia.
"Á a !"
Cứ như vậy, thiếu niên ý thức mơ hồ cuối cùng chậm rãi mở mắt.
Ngay sau đó đã nhìn thấy một bàn tay nhỏ xương xẩu trắng bệch, cầm một củ khoai tây bốc hơi nóng nhét cho hắn.
"Ngươi, ngươi là?"
Thiếu niên kinh ngạc nhìn bộ xương trước giờ chưa từng được hắn chào đón.
"Cạch cạch cạch".
Bộ xương chỉ cử động khớp hàm của mình, lại đưa khoai tây trong tay qua đó.
Thiếu niên nhìn thoáng qua củ khoai tây, hai tay vội vàng nhận lấy, ăn ngấu nghiến, trong cơ thể chứa đựng linh hồn hơn ba mươi tuổi của hắn, nước mắt dần tràn mi.
Chính củ khoai tây quan trọng này đã giúp hắn chống đỡ qua thời khắc gian nan nhất.
Khi mùa xuân đến, bệnh của hắn cũng dần dần tốt hơn.
Tuy thứ mà hệ thống bảo hắn học không thể trở thành nhân vật lợi hại, nhưng có một số kỹ năng được hắn xem như tay nghề mưu sinh.
Mùa đông sau này tuy vẫn không thể thoải mái ăn thịt cá, nhưng ít nhất khi gặm khoai tây còn có thể thêm một hai củ khoai lang.
Xuân đi thu đến, năm này qua năm khác.
Một chủ một tớ cứ như vậy sống nương tựa lẫn nhau.
Thiếu niên của ngày xưa nghiễm nhiên đã trở thành một thanh niên, những người dân cũ sống trong thành dọn đi không ít, những người mới dọn tới cũng không lạnh nhạt như người xưa, thỉnh thoảng cũng sẽ đến võ quán hoạt động, mang theo ít rau dưa.
Hôm đó.
Lý đại ma ở thành đông chống gậy tìm đến cửa chửi ầm lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận