Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2326: Chớp mắt đã vạn năm (1)

Ngày tháng thoi đưa, hoàng triều thay đổi.
Thời gian ngàn năm, đối với Dịch Phong mà nói chẳng qua chỉ là một đoạn đường nhân sinh, nhưng đối với hoàng thất mà nói, lại là thời gian đằng đẵng thay đổi đế vương.
u Dương Vũ thiên tư có hạn, cuối cùng hao hết thọ nguyên, Dịch Phong cũng đã trở thành khách khanh cấp lão tổ, địa vị ở Đông Linh hoàng triều siêu tuyệt, hắn cũng là càng lún càng sâu…
Cho dù muốn trở về, cũng đã là hy vọng xa vời.
Thuận theo Lạc Hà Đồ hao hết thọ nguyên, thân phận nằm vùng của Dịch Phong cũng đã không còn người nào có thể chứng minh, thế gian không còn người nào nhớ đến Dịch Phong, chỉ có hung danh “Phong Nhất” của Đông Linh hoàng triều truyền khắp mỗi châu.
Hoàng triều Minh Nguyệt đã sớm coi Dịch Phong là đại địch, không ngừng mưu đồ nhằm vào.
Thiên hạ đại nghĩa lúc trước, không tiếc xả thân đến đây làm nội gián, bây giờ lại biến thành kiêu hùng ác đồ trong mắt người thiên hạ, hiện thực so với truyền thuyết càng thêm khắp nơi hoang đường buồn cười, khiến cho trong lòng người cảm thấy bi thương.
Ở trong loại tuyệt cảnh khó cả đôi đường này, Dịch Phong càng nhớ đến tình cảm chân thành trong lòng mình, hắn không chỉ một lần muốn rời khỏi, nhưng hành động này ảnh hưởng đến nhiều điều, không còn cách nào làm đến tùy tâm sở dục.
Một khi trở lại sơn thôn, hắn chính là phản đồ của Đông Linh hoàng triều, càng là đại địch của Minh Nguyệt hoàng triều!
Đến lúc đó, thiên hạ lớn không có chỗ dung thân.
Cho dù tu vi hắn có cao hơn nữa, cũng không cách nào bảo vệ tình cảm nhân thành đó chu toàn dưới sự vây công của hai đại hoàng triều.
Dần dần.
Dịch Phong nhìn thấu tất cả, hoàn toàn buông bỏ đại nghĩa vớ vẩn gì đó, hắn hiểu được chỉ có thực lực tuyệt đối, mới có thể thích gì làm nấy!
Âm thầm tính toán, nghĩ đến Bạch cô nương tu vi không cạn, nhưng cũng sắp hao hết thọ nguyện, Dịch Phong cũng không quan tâm được điều gì khác, dùng hết tất cả tài nguyên thu thập được khổ tu, muốn đột phá vô thượng đỉnh phong, tránh thoát đủ loại trói buộc của thế gian!
Không hề ngờ được, đại đạo mênh mông, vạn năm chẳng qua chỉ là một loáng trôi qua.
Bế quan không ra ngoài, thế giới bên ngoài đã là thương hải tang điền.
Thời gian vạn năm, sơn thôn nhỏ đã sớm phát sinh thay đổi long trời lở đất.
Năm tháng giống như con sông dài không tiếng động, san bằng tất cả dấu tích.
Thôn dân đã từng thuần phác, sau khi trải qua mấy đời vất vả cày cấy, chỉ mấy trăm năm đã chán ghét cuộc sống thôn dã, không ngừng có người theo đuổi danh lợi, vì tìm kiếm cuộc sống giàu có, liên tiếp rời khỏi sơn cốc.
Mấy trăm năm qua.
Bạch cô nương vẫn luôn chờ đợi Dịch Phong ở trong viện, mỗi khi mặt trời chiều ngả về tay, thì sẽ đứng ở trước cửa sân không ngừng nhìn về phía chân trời phía xa, chờ đợi thân ảnh của người tình.
Đáng tiếc, ngoại trừ cảnh tượng núi rừng tuyệt mỹ, từ đầu đến cuối cùng nhìn thấy thân ảnh áo trắng.
Cảnh đẹp vẫn còn.
Âm dung nụ cười của người tình cũng rõ mồn một trước mắt.
Nhưng trước cửa lại không có một ai, chỉ có gió nhẹ lay động lá rơi xuống đất, tiếng vọng tịch mịch âm thanh rõ ràng.
Năm qua năm.
Bốn mùa biến hóa.
Lá cây đã vàng, dãy núi xanh biếc.
Những đứa trẻ ngang bướng đã từng đi ngang qua, cũng dần dần biến thành lão nhân còng lưng.
Bạch cô nương vẫn chưa từng rời đi.
Mỗi ngày mỗi đêm nàng đều đứng yên lặng chờ ở trước cửa, ghi khắc ước định năm đó, không dám rời đi khỏi che chở của kết giới, sợ có chuyện gì ngoài ý muốn, ảnh hưởng đến tâm cảnh của ái lang, càng sợ hai bên không có cách nào trùng phùng.
Thôn dân đều là phàm phu tục tử, căn bản không đột phá nổi kết giới, mắt thường nhìn thấy chỉ có viện lạc trống trơn, còn tưởng rằng đôi thần tiên quyến lữ đã đi xa, dần dần không còn tò mò.
Thuận theo năm tháng thay đổi.
Thôn dân dần dần ra khỏi sơn cốc, thôn xóm vốn dĩ yên tĩnh an bình, thay đổi trở nên tịch mịch, chỉ có Bạch cô nương một mình yên tĩnh chờ đợi ở nơi này.
Chuyện dày vò nhất cuộc đời, không có gì bằng trông mòn con mắt.
Chờ đợi lâu dài, sớm đã vượt qua giới hạn thọ nguyên thế tục, cho dù tu vi của Bạch cô nương cao thâm, cũng bị ngày tháng dài đằng đẵng này dày vò tâm thần, cũng không còn hào hứng bận tâm cái gì khác, ngoại trừ chăm sóc trò chuyện với hoa cỏ trong viện để tiêu khiển, thì chỉ có bơ vơ vô tận.
Nhưng nghĩ đến, tương lai có thể cùng ái lang lưu lạc thiên nhai, thì nàng cảm giác mọi thứ bơ vơ này đều xứng đáng.
Nàng tin tưởng, Dịch lang nhất định sẽ trở về.
Ở trong loại chờ đợi vô tận này, nhớ nhung trong lòng Bạch cô nương bộc phát nồng đậm, có lẽ cũng là trời cao chiếu cố, đúng là khiến cho nàng đột phá cảnh giới, cảm ngộ đại đạo tình, thọ nguyên tăng thêm mấy ngàn năm, tâm cảnh cũng nâng cao hơn một bậc.
Mặc cho thương hải tang điền, chỉ vì chờ chàng trở về.
Mỗi khi nhớ đến ước định tiễn biệt năm đó, còn có bóng lưng ghi khắc một lần cuối cùng kia, Bạch cô nương có thâm tình kiên định vô tận, cho dù đợi đến sông cạn đá mòn, nàng cũng tin tưởng Dịch Phong nhất định sẽ trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận