Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 242: Cuối cùng cũng gặp được vị đó (2)

Lục Thanh Sơn nói thẳng: “Tiên sinh vốn là tuyệt thế cao thủ, bất luận là tu vi hay là cảnh giới đều vượt ngoài sức tưởng tượng của mấy người, hắn muốn sống ở đây là vì muốn được trở lại nguyên trạng, cảm nhận được cuộc sống bình phàm, thậm chí bất kể việc gì cũng đều tự thân tự lực làm, không vào giờ can thiệp vào chuyện tu luyện.”
“Việc vừa rồi, cũng là vì Giang Vũ đó có mắt không tròng, cho nên tiên sinh mới bất đắc dĩ.”
“Vì vậy các người bái kiến, nhất định phải tuân thủ quy tắc của tiên sinh, không được hỏi về việc tu luyện.”
“Đa tạ đã nhắc nhở.”
Mấy người họ cảm kích nhìn Lục Thanh Sơn.
Không ngờ rằng Lục Thanh Sơn đang cảnh báo.
Vì đòn tấn công vừa rồi làm cho Giang Vũ tan thành tro bụi, cũng đủ để bọn họ thật sự cung kính.
“Các người đợi một chút.”
Lục Thanh Tiên nói xong, hắn lại gọi đám người Ngô Vĩnh Hồng tiếp tục khiêng tấm bàn đá vào.
“Ồ, cũng không tồi.”
Dịch Phong ở bên trong thấy thế, đứng dậy cười, ra hiệu cho họ để bàn đá ở dưới gốc cây sau hoa viên.
“Tiên sinh, chúng ta đi làm trước đây.”
Mấy người Ngô Vĩnh Hồng cung kính gật đầu với Dịch Phong, sau đó lấy đồ nghề ra và đi làm.
Còn Lục Thanh Sơn ở lại kính cẩn hỏi Dịch Phong: “Tiên sinh, ở bên ngoài có mấy người muốn bái kiến, nói là ngưỡng mộ mà đến.”
“Bái kiến ta? Được thôi, đợi ta thay quần áo xong rồi gặp.” Nói rồi Dịch Phong đi vào tìm thay một bộ quần áo khác.
Lục Thanh Sơn ra ngoài trước.
Khi nhìn thấy, mấy người Thư Cầm Họa lập tức dùng ánh mắt mong chờ nhìn Lục Thanh Sơn.
“Vận may của mấy người cũng không tệ đâu, ở đây đợi một lát, tiên sinh sẽ lập tức ra ngay.” Lục Thanh Sơn nhắc nhở.
Nghe xong mấy người họ không kìm nổi vui mừng.
Khuôn mặt Vân Tiên Khuyết đỏ ửng lên, vị tiên sinh này đối với bọn họ mà nói, có thể gián tiếp là cứu tinh của họ.
“Không biết người viết cầm phổ đó trông như thế nào?”
Thư Cầm Họa cắn môi, rất hồi hộp.
“Cuối cùng ta cũng có thể chứng kiến vị cao thủ của đòn tấn công đó rồi.”
Đệ Ngũ Trường Không cũng xoa xoa tay.
Trong một khoảnh khắc, ai cũng có suy nghĩ riêng của mình, điểm giống nhau đó chính là khuôn mặt đầy kỳ vọng của họ.
Cuối cùng, tiếng bước chân truyền đến.
Mọi người đột nhiên ngẩng lên.
Một bóng người mặc áo choàng trắng, mang theo nụ cười ấm áp và dịu dàng, chầm chậm bước tới.
Hắn xuất trần thoát tục, khí phách siêu phàm, tiêu sái tao nhã, ánh mắt trong veo động lòng người, nhất là nụ cười nhàn nhạt, làm cho người khác khó có thể cưỡng lại được sức quyến rũ này, mang lại cho họ cảm giác thoải mái.
“Người đó có phải là người viết cầm phổ không?”
Thư Cầm Họa nhìn người đàn ông trẻ tuổi mà ngây cả người, đôi môi đỏ khẽ mở.
Trước khi Dịch Phong xuất hiện, trong tâm trí nàng đã nghĩ về người phổ nhạc đó vô số lần, kết quả là người có phong thái như này.
Mà người trước mặt, chính là hình mẫu lý tưởng trong tim nàng, hoàn toàn phù hợp.
Có thể sáng tác ra thần khúc như vậy, đương nhiên phong thái cũng phải như vậy.
Mà mấy người Đệ Ngũ Trường Không và Vân Tiên Khuyết cũng kinh ngạc không kém, vì bọn họ cho rằng tuyệt thế cao thủ này là một lão già 60 tuổi.
Không bao giờ nghĩ rằng, lại là một người trẻ tuổi đến như vậy.
Họ cũng không cảm nhận được một tí tu vi nào trên người người nọ, giống như một người phàm tục vậy.
Tất nhiên, với sức mạnh mà đánh cho Giang Vũ tan thành mây khói chỉ trong một đòn, mọi người không ngớ ngẩn đến nỗi cho rằng đây là người phàm.
Tu vi của người này thu lại toàn bộ khiến cho bọn họ không nhận được ra dù là một chút.
Điều đó chứng minh được lời cảnh báo trước đó của Lục Thanh Sơn là đúng.
Người này quả thật đã “trở về nguyên trạng”, cảm nhận cuộc sống của người phàm tục.
“Bái kiến tiên sinh.”
“Ồ?”
“Khách khí rồi khách khí rồi.”
Dịch Phong mỉm cười ôn hòa, hắn vốn cho rằng mấy người tìm hắn là nông dân hoặc là người giết lợn.
Bây giờ nhìn qua, nam thì anh tú, nữ thì xinh đẹp, còn có cả mấy ông lão ăn mặc không tầm thường, xem ra đây toàn mấy người giàu có.
Cũng không biết, bọn họ tìm mình làm gì, lại còn khách khí như thế nữa.
“Tiên sinh, tiểu nữ là Thư Cầm Họa, nghe nói tiên sinh là người phổ nhạc, nên mới ngưỡng mộ ghé qua.” Thư Cầm Họa cung kính.
“Đúng đúng đúng, vì quá ngưỡng mộ nhạc của tiên sinh mới đến đây.”
Mọi người đều nhớ đến lời nhắc nhở của Lục Thanh Sơn, lần lượt nói theo lời của Thư Cầm Họa.
“À, hóa ra là thế, mời vào ngồi.”
Dịch Phong mỉm cười bỗng nhiên nhận ra, không nghĩ rằng mỗi ngày hắn đều đánh mấy bản nhạc ngoài cửa, vậy mà cũng có người ngưỡng mộ tìm tới cửa.
Quả nhiên.
Người ưu tú, muốn khiêm tốn cũng không được.
Mấy người đi theo Dịch Phong, đi về phía võ quán với vẻ mặt phấn khích.
Nhưng sau khi bọn họ vào trong, một bóng người đứng ngoài cửa không xa, đã chết lặng.
“Tên tiểu tử này, vậy mà tên tiểu tử này lại…”
Hắn chính là Vu Võ Kiệt đã thoát khỏi miệng hổ, lúc này hắn cảm thấy mình không thể thở nổi.
Vì vừa nãy hắn đã nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện.
Hắn không bao giờ nghĩ rằng tên phế vật thanh mai trúc mã Bàng Anh lại là một cao thủ tuyệt thế ẩn dật?
Vừa rồi chính hắn đã tiêu diệt Giang Vũ ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận