Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1202: Gặp lại tiên sinh (1)

Nàng vĩnh viễn sẽ không quên được cảnh, vị này dễ dàng câu được Long Ngư ở Vân Hồ.
Mà bỗng nhiên Phong Thiên Nguyệt quỳ xuống, trực tiếp khiến người bên cạnh chấn kinh đến nỗi không cách nào yên tĩnh lại được.
Phải biết rằng, địa vị của Phong Thiên Nguyệt ở Phong Nguyệt Đảo rất cao, hơn nữa còn là người mạnh nhất trên đảo, vừa là đệ tử thân truyền của tông chủ Phong Nguyệt Tông. Nhưng cho dù là thế, bình thường bọn hắn gặp mặt cũng không cần phải làm đại lễ thế này.
Thế mà Phong Thiên Nguyệt vừa nhìn thấy vị này đã trực tiếp quỳ xuống...
"Xin ra mắt tiền bối".
Sau đó nữ hầu theo sát Phong Thiên Nguyệt cũng vội vàng quỳ xuống đất, cho dù trong lòng cực kỳ thắc mắt thanh niên trước mắt là ai, nhưng chủ tử của mình đã quỳ rồi, nào có đạo lý các nàng không quỳ.
"Hả gì đây...
Bên cạnh, tháp sắt nam tử hoang mang cực kỳ, quay người muốn chạy.
Nhưng mới chạy được hai bước đã cảm thấy không ổn, dứt khoát xoay người quỳ xuống đất, mạnh mẽ tát mình một cái.
"Ngươi là?"
Dịch Phong nhìn muội tử trước mắt, vắt hết óc cũng không thể nhớ ra nàng là ai.
Tâm tình Phong Thiên Nguyệt có hơi mất mát.
Tuy không giao lưu câu nàng, nhưng nói thế nào cũng cùng ngây người nửa tháng ở Vân Hồ.
Thì ra mình đến tư cách được hắn nhớ trong lòng cũng không có.
Nhưng nàng cũng không dám trách cứ gì, mà vẫn kiên nhẫn giải thích: "Tiền bối, ngày đó chúng ta từng cùng nhau câu cá ở Vân Hồ, ngài ngồi cạnh ta cách nhau không xa, lúc ấy bên cạnh ngày còn có một vị khác là lão giả áo tơi không biết danh tính."
"À, ra là ngươi!"
Nghe Phong Thiên Nguyệt giải thích xong, Dịch Phong mới chợt nhớ ra gật đầu, không nhịn được hỏi: "Thế nào, sau rồi câu được bao nhiêu con cá?"
"Thiên Nguyệt bất tài, để tiền bối chê cười rồi, không thu hoạch được gì" Phong Thiên Nguyệt cười khổ nói.
"Ai da, thật là ngại quá, cá ta cho hết rồi" Dịch Phong cười ngượng ngùng nói: "Nói đến chuyện ấy mới nhớ, ta tính đưa nửa sọt cá cho ngươi, nhưng nhìn ngươi có vẻ không hứng thú gì, nên ta phóng thích rồi".
Nghe xong.
Phong Thiên Nguyệt lập tức sặc một cái, suýt chút nữa lên cơn đau tim ngay tại chỗ.
Cho dù đã bình tĩnh lại, nhưng trong ngực vẫn ẩn ẩn đau.
Nửa sọt Long Ngư đó.
Nếu không phải ngày đó mình giả vờ cao ngạo, giờ trong tay đã có nửa sọt Long Ngư rồi!
Đúng là hối hận đến xanh cả ruột.
"Ngươi quỷ làm gì, đứng dậy đi, ta cũng không phải tiền bối gì đâu".
Thấy Phong Thiên Nguyệt cứ quỳ mãi, Dịch Phong đỡ nàng dậy nói: "Không cần khách khí vậy đâu".
"Đa tạ tiền bối, tiền bối thật là khiêm nhường quá" Phong Thiên Nguyệt đứng dậy cảm kích nói: "Tuy không biết thực lực tiền bối thế nào, nhưng chỉ bằng việc ngày đó ngồi cạnh thấy tiền bối câu cá ở Vân Hồ thôi, cũng nên gọi một tiếng tiền bối rồi."
"Này, chẳng phải câu được một hai con cá thôi sau, gì mà tiền bối luôn vậy."
Dịch Phong phất phất tay cười nói: "Lần sau có cơ hội, ta sẽ dạy ngươi câu thế nào."
"Thật?"
"Đa tạ tiền bối!"
Phong Thiên Nguyệt xúc động cực kỳ, vừa nói vừa định quỳ xuống, nhưng bị Dịch Phong vịn lại.
"Câu cá thôi mà, không cần phải kích động vậy đâu, nhưng mà sau này có thời gian mới dạy ngươi được, giờ ta có chính sự phải làm" Dịch Phong nói.
"Xin lỗi tiền bối, là ta quá đường đột."
Phong Thiên Nguyệt vội vàng nói: "Bằng không tiền bối trước tiên đến chỗ ta ngồi một chút, vừa hay ta là người Phong Nguyệt Đảo, đến lúc đó tiền bối có gì dặn dò có thể nói với ta.
"Hả, ngươi là người ở đây sao, vậy thì tốt quá" Dịch Phong có chút hưng phấn nói: "Vậy được, trước tiên đến chỗ ngươi ngồi một chút đã".
"Tiền bối, mời đến bên này".
Phong Thiên Nguyệt dẫn đường nói.
Dịch Phong theo sau một đoàn người rời đi.
Thấy Dịch Phong đi rồi, tháp sắt nam tử đặt mông ngồi liệt dưới đất.
May quá.
May mà vị này không chấp nhặt với hắn, vậy mới trốn được một kiếp.
Nhưng trong lòng cũng cực kỳ tò mò, rốt cuộc vị này là ai, mà có thể để Phong Thiên Nguyệt cung kính như vậy.
Đúng lúc này, một đạo truyền âm rơi vào tai hắn.
"Đừng hỏi hắn là ai, chỉ cần biết là người ngươi không thể chọc nổi, tốt nhất chuyện hôm nay đừng nói với ai, nếu không làm hắn hài lòng, thì người chết không chỉ mình ngươi, mà là toàn bộ Phong Nguyệt Đảo bị huỷ diệt".
Âm thanh truyền đến là của Phong Thiên Nguyệt.
Nghe thấy Phong Thiên Nguyệt truyền âm, tháp sắt nam tử lập tức sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Tính cách Phong Thiên Nguyệt thế nào hắn hiểu rõ, xưa nay không bao giờ nói chuyện giật gân đe dọa.
Vốn còn muốn trở về nói chuyện bát quái với mấy anh em tốt, bây giờ miệng mồm đều phải khoá chặt.
Sau khi truyền âm, Phong Thiên Nguyệt mới thả lỏng một hơi.
Không thể không nói, đối mặt với nhân vật cỡ này, đều phải nghiêm túc đối phó mọi chuyện.
Vị này cũng không có gióng trống khua chiên tới, e rằng sẽ không quá nhiều người biết đến lai lịch và tồn tại của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận