Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1933: Công bằng (1)

Chỉ duy nhất trong một động phủ tiên đảo xa hoa, tử khí u ám.
An Thế Tuyên nằm trên giường dưỡng thương nghe thấy chân tướng, tức đến độ mặt mày hết xanh lại đỏ, nhìn lại hình ảnh Thiên bảng mà thuộc hạ gửi về, lập tức phun ra ngụm máu!
“Phụt!”
“Dịch Phong! Trước tiên ngươi tập kích bổn công tử, sau đó lại chiếm cơ duyên Thiên bảng của ta, An Thế Tuyên ta nhớ kỹ ngươi rồi!”
Sáng sớm hôm sau.
Dịch Phong vừa thức dậy chưa bao lâu, còn không kịp pha ly trà sáng, đột nhiên có người ăn vận sang trọng đến tặng rất nhiều hoa cỏ, sau đó là những hộp quà chất đống như núi, nghe nói là đãi ngộ của Thiên bảng, hắn ngây ngốc đứng tại chỗ.
Giỏi lắm.
Thiên bảng trong truyền thuyết, thật sự khác biệt!
Hắn cũng chỉ biết từ miệng của Hứa lão ca, mình bỗng được vào Thiên bảng một cách khó hiểu, nhớ lại vẻ hâm mộ của lão ca, khi đó hắn còn tưởng là nói đùa, kết quả vậy mà lại là sự thật.
Hạnh phúc đến quá đột ngột, đãi ngộ được nâng lên hơi nhanh!
Đối diện với hộp quà đầy phòng, Dịch Phong có hơi không quen, đang suy nghĩ tại sao đột nhiên mình được đãi ngộ như vậy, lại nghe thấy tiếng bái kiến vang lên.
“Dịch đạo hữu, chúng ta ngưỡng mộ mạo muội đến thăm, mong rộng lòng tha thứ.”
Dịch Phong nghe vậy bước ra khỏi cửa phòng.
Đi đến cửa viện trông thấy vài tu sĩ mang theo vẻ mong đợi đang hành lễ, đều là dáng vẻ thấp thỏm, người dẫn đầu chính là Hứa Thanh Nguyên, cũng mang theo một ít quà.
Thấy là người quen, Dịch Phong cũng không nghĩ nhiều.
Nghiêng người mời, đón tiếp nhóm người mặt mày hớn hở vào phòng.
Sau khi trò chuyện một lượt, mọi người càng thêm kích động vui vẻ, liên tiếp ôm quyền chúc mừng.
“Chúc mừng đạo hữu được vào Thiên bảng!”
“Dịch đạo hữu, ngươi có thê ghi tên vào Thiên bảng, tu sĩ phàm tinh chúng ta coi như đã xả được cơn giận!”
“Dịch đạo hữu thiên từ tài ba, chúng ta cũng nở mày nở mặt!”
“Ai nói không phải đâu, trước đây đám thiên tài Tử Tinh xem thường người khác, chưa từng nhìn thẳng vào tu sĩ phàm tinh chúng ta, hôm qua chữ vàng xuất hiện trên bảng, bọn hắn thấy tên của Dịch đạo hữu, trợn to đến mức sắp rớt tròng mắt ra ngoài, giờ nhớ lại ta vẫn thấy sảng khoái!”
“An Thế Tuyên kia, đầu tiên bị Dịch đạo hữu đánh tơi bời, sau đó đè trên Thiên bảng, đúng là may áo cưới cho người ta, lúc này e rằng tức đến mức vết thương nặng hơn rồi nhỉ?”
“Hahaha…”
Mấy người này càng nói càng kích động, cuối cùng đồng loạt ôm quyền với Dịch Phong!
“Đạo hữu thiên tư xuất chúng làm rạng danh tu sĩ phàm tinh chúng ta, chúng ta vô cùng khâm phục, nguyện sau này theo ngài làm tùy tùng quyết không chối từ!”
Tình thế đột ngột nhưng rất quả quyết, có cảm giác phóng khoáng khi bái lạy đại ca giang hồ.
Giờ phút này.
Dịch Phong mới hiểu đại khái, Thiên bảng của mình hình như nhờ công tử khi trước?
Cái này gọi là gì nhỉ.
Đánh tên tiểu bạch kiểm thận hư, vậy mà lại vang danh.
Dịch Phong dở khóc dở cười, liên tục đỡ mọi người dậy.
“Chư vị nói quá rồi.”
“Chúng ta đều là tu sĩ phàm tinh, theo lý nên qua lại giúp đỡ nhiều hơn, tùy tùng gì đó có hơi quá, nếu chư vị không chê bình thường rảnh rỗi chúng ta có thể cùng uống vài ly, chẳng phải vui hơn sao?”
Ngôn ngữ vẻ mặt bình dị gần gũi, giọng điệu chân thành vô cùng thân thiết.
Rõ ràng đã là tinh anh Thiên bảng, còn có tấm lòng rộng lượng khiêm tốn tùy ý như thế, không hổ là thiên tài phàm tinh chưa từng có!
Nhóm người càng thêm thán phục, chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Tiểu viện trang nhã không ngớt tiếng cười, tình cảm chân thành ngày càng nồng hậu.
Mà bên ngoài động phủ đình viện.
Vài nữ tử lặng lẽ đáp xuống, gương mặt tinh xảo ăn vận phong tình, vừa nhìn đã biết tỉ mỉ trang điểm, muốn tiếp cận Dịch Phong tinh anh Thiên bảng danh tiếng xôn xao gần đây.
Nữ tử đứng đầu vô cùng to gan, váy dài như lụa mỏng gương mặt ửng hồng, vốn đã có vẻ đẹp tuyệt sắc giờ lại thêm phần quyến rũ, cảnh xuân như ẩn như hiện vừa khéo, đủ để khiến huyết mạch của bất kỳ ai cũng phải sôi trào.
Vài bóng dáng xinh đẹp khẽ cất bước ngọc, thân hình như không xương kiều diễm không thôi.
Mắt thấy đã bước qua bia đá khắc chữ “Lạc Hà Thiên Phủ”, chuẩn bị vào cửa gỗ rộng mở.
Bỗng dưng!
Một bóng dáng ăn mặc phóng khoáng đáp xuống ngăn cản, lạnh lùng chắn trước mặt.
“Sư muội!”
“Tại sao muội lại ở đây? Muội có biết ta tìm muội khắp nơi không?!”
Người đến chính là An Thế Tuyên.
An công tử hôm nay vẫn là y phục không dính bụi trần, thương thế gần như đã hồi phục, rất có khí độ hoa mỹ của ngày xưa, nhưng lại giống như nhạt nhòa vô vị, không còn bao nhiêu sức hấp dẫn nữa.
Cho dù hiện thân rất ngang ngược, cũng chỉ khiến chúng tiên cơ thản nhiên liếc nhìn.
Nữ tử dẫn đầu rủ mắt nghiêng đầu, môi đỏ nở nụ cười vượt trội.
“Thì ra là An sư huynh...”
“Sư huynh, xin hãy tự trọng.”
“Ta và huynh chẳng qua chỉ cùng tu đạo ở đảo Phong Tuyết, lời nói thân cận như vậy thật sự không thích hợp, tiểu nữ tử phải bái kiến Dịch sư huynh, mong An sư huynh đừng dây dưa, miễn cho Dịch sư huynh hiểu lầm”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận