Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1179: Người sắp chết (1)

Lời này khiến hai người Phiêu Miểu Hồng trừng mắt nhìn nhau.
Ăn tận mấy sọt còn thả thêm một sọt?
Ngươi có nghe thấy không.
Thậm chí La Thần còn cho rằng Dịch Phong chém gió.
Phiêu Miểu Hồng đứng cạnh cũng bán tín bán nghi.
Cá Vân Hồ này làm gì có chuyện dễ câu như vậy.
Con cá nào cũng tràn trề linh khí, có thể câu được vốn không chỉ nhờ vào thực lực mà còn phải dựa vào khí vận, cơ duyên thế nào, còn thêm có được thiên thời địa lợi nhân hoà không...
Thế nhưng bên hồ vang lên tiếng tủm khiến hai người nhìn đến choáng váng.
Chỉ thấy sau khi Dịch Phong để sọt cá xuống đất, rồi ngồi xổm xuống bên hồ rửa tay.
Sau một trận lõm bõm, Dịch Phong đang rửa tay trực tiếp bắt được một con cá, nắm trong tay thật chặt.
"Nhìn đi này, đây là có nè, đi rửa tay thôi mà cũng bắt được, nhìn xem."
Dịch Phong trêu ghẹo cười ha ha.
Trong lòng cũng hơi kinh ngạc, con cá này đúng là không có đầu óc, rõ ràng tự bơi thẳng vào tay hắn.
Nhưng mà gần đây ăn nhiều cá quá, nhìn thấy cá là buồn nôn, thế là tiện tay phong thích con cá ngốc này đi.
Nhưng nhìn Dịch Phong không lưu tâm như vậy càng khiến da đầu Phiêu Miểu Hồng và La Thần run rẩy không ngừng.
Cho dù loại cá bình thường trong hồ bình thường, xảy ra chuyện như vừa rồi cũng cực kì hiếm thấy rồi, huống chỉ là Vân Hồ.
Người khác muốn câu cũng không câu được, người này chỉ rửa tay thôi ma cũng dễ dàng vớt lên một con cá, quả thực làm người khác tức chết mà.
Nhưng cũng đủ chứng minh Dịch Phong không chỉ có thực lực cường đại, mà thân còn tụ nhiều vận khí.
Hai người nhìn nhau hít sâu một hơi.
Trong mắt đều có suy nghĩ giống nhau.
Thánh vị trong tương lai có lẽ Dịch Phong sẽ có một chân.
"Hai người còn thất thần làm gì? Nhận lấy cá đi nè."
Dịch Phong rửa tay xong lại đi về phía hai người, nhìn sọt cá còn để dưới đất, không nhịn được nói."
"Dịch tiên sinh, vô công bất thụ lộc, chúng ta sao có thể lấy cá của ngài được, ngài nên giữ lại thì hơn".
Phiêu Miểu Hồng từ chối nói.
Không phải là nàng không muốn nhận, nhưng xuất phẩm từ Vân Hồ đều không hề tầm thường, sao nào có thể chiếm lợi vậy được.
"Ta giữ lại làm gì?"
Dịch Phong liếc mắt, chầm chậm nói: "Mới nãy ta còn thả một con nữa kìa."
"Hả!"
Phiêu Miểu Hồng sững sờ tại chỗ.
Sau đó mới phản ứng lại, có lẽ cá này đối với người khác quan trọng, nhưng như đối với Dịch Phong mà nói chẳng là cái gì hết".
"Được thôi, vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh".
Phiêu Miểu Hồng khẽ khom người, tỏ vẻ cảm tạ, đích thân nhặt sọt cá dưới đất lên.
Đồng thời ánh mắt vô tình nhìn vào trong sọt cái một chút.
Vừa nhìn một cái.
Toàn thân nàng run rẩy hết lên.
Trừng to hai mắt, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ chấn động không thể tin nổi.
"Tiểu thư sao thế?"
La Thần đứng cạnh thấy Phiêu Miểu Hồng đờ đẫn, phát hiện ra điểm không thích hợp, cầm sọt cá lên xem.
"HảP Lập tức, một tiếng thét chói tai vang lên, chấn động bốn phía, nước trong hồ gợn sóng.
"Long Ngư!"
"Là Long Ngư đó!"
Âm thanh kích động của La Thần kéo dài, sau đó nhớ ra gì đó, vội vã ngậm miệng lại, nhìn quanh bốn phía như ăn trộm, ôm chặt SỌt cá vào ngực.
"Long Ngư đó tiểu thư, là Long Ngư đó."
Sau khi nhỏ giọng, hắn vẫn không nhịn được nhắc nhở Phiêu Miểu Hồng.
Hô hấp Phiêu Miểu Hồng dồn dập, sao nàng có thể không nhận ra đây là Long Ngư được.
Thậm chí giờ đây nàng có chút không thể tin nổi.
Rõ ràng giờ đang cầm hai con Long Ngư trên tay...
"Gì cơ, đây chính là Long Ngư mà các ngươi nói cực kỳ trâu bò đó hả?"
Mà Dịch Phong đứng cạnh khi nghe La Thần gào thét, cũng không nhịn được quay đầu nhìn.
Sắc mặt có hơi ngạc nhiên.
Cũng không ngờ mình lại câu được Long Ngư.
Không lẽ mình trâu bò dữ vậy?
"Dịch tiên sinh, cái này quý giá quá, ta không nhận được đâu".
Sau khi Phiêu Miểu Hồng hoàn hồn, cầm lấy sọt cá từ ngực La Thần lưu luyến không rời, đưa qua nói: "Dịch tiên sinh vẫn nên lấy lại thì hơn".
"Hả..."
Dịch Phong nhìn sọt cá, gãi gãi mũi.
Mặc dù nghe rằng Long Ngư này rất trâu bò, có thể tăng tu vi nhưng Dịch Phong nghĩ mình có cần đâu.
Đã là người sắp chết rồi.
Với lại, hắn đâu cần tăng tu vi đâu, thậm chí còn ước gì giảm bớt đây nè.
"Vậy cũng không sao, các ngươi cứ lấy đi".
Dịch Phong vung tay lên, hào phóng nói.
"Dịch tiên sinh, thứ quý giá thế này, ta lấy gì báo đáp đây!" Phiêu Miểu Hồng thấp thỏm nói.
"Không cần báo đâu, nghĩ cho ta vài cách để nhanh nhanh chết đi là được." Dịch Phong tuyệt vọng nói.
Thấy tư thái ương ngạnh của Dịch Phong, Phiêu Miểu Hồng mới gật đầu, cảm kích nhận hai con Long Ngư.
Nhưng trên gương mặt xinh đẹp ngoài trừ nét cảm kích ra, còn giấu đi không ít phức tạp.
"Nếu có được Long Ngư sớm hơn thì tốt rồi, đáng tiếc giờ đối với ta cũng vô dụng" Phiêu Miểu Hồng cúi đầu thanh nhẹ một tiếng, sau đó giao sọt cá cho La Thần: "Bảo quản Long Ngư cho tốt rồi về giao cho Kiếm Cốc đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận