Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2137: Thiên tư như yêu nghiệt (3)

Đột nhiên.
Các hư ảnh đầu đại loạn trận thế, căn bản không thể tin được mọi chuyện xảy ra.
Sự tự tin lúc trước, trong chớp mắt đã bị đánh tan!
Cho dù những cự đầu này đều là từ Thượng Cổ đi ra, trong chớp mắt cũng không thể nào chấp nhận được, bị một hậu bối nghiền ép như thế, càng là không có cách nào chấp nhận, cú lật ngược này giống như khoảng cách giữa đất và trời vậy!
Tâm cảnh vạn cổ không dao động, vào lúc này nổi lên gợn sóng bốn phía!
Lúc trước Trư Nhục Vinh còn mới chỉ như vậy, tại sao trong chớp mắt đã đánh bại bọn họ rồi?
Lẽ nào, tên hậu nối này đã vượt trên bọn họ?!
Đây quả thực là yêu nghiệt mà!
Không thể nào.
Vân Tinh hiện tại, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện cao thủ như thế!
Chưa đến mấy giây.
Mấy hư ảnh cự đầu đều giống như là thức ăn bị ngâm nước đá, may mắn trốn thoát tập trung lại, trốn ở bên cạnh Khương Nguyên, đến ngay cả thương thế cũng không quan tâm được, không có cách nào còn giữ được tư thế phách lối, chỉ còn lại cả mặt khiếp sợ nhìn Trư Nhục Vinh chằm chằm.
Đứng ở phía xa nhìn thấy tất cả.
Cuối cùng mấy tiểu nhị mổ heo mới thở dài nhẹ nhõm, trên mặt toát lên vẻ cười khổ bất đắc dĩ.
“Đây…”
“Ta con tưởng những tiền bối này có bao nhiêu lợi hại, kết quả lại chỉ như thế?”
“Ai nói không phải chứ, ta còn tưởng đại nhân không phải là đối thủ của bọn họ, bây giờ xem ra vẫn là chúng ta nghĩ nhiều rồi.”
“Ai, những lão ngoan đồng này quá lâu không xuất thế, không biết rõ thời đại đã thay đổi.”
“Tiêu chuẩn của mấy lão tiền bối kia, ở đảo Ám Ảnh chúng ta cũng chỉ như thế mà thôi, còn vô cùng vênh váo tự đắc không nhìn rõ hiện thực, bị đại nhân giết chết nhuệ khí cũng tốt, để tránh cho bọn họ quấy rối!”
“Ừm, mấy người bọn họ không tính là chuyện gì lớn, nhưng theo ta thấy, e rằng người đứng đầu kia không đơn giản.”
Sau khi thấp giọng truyền âm cảm khái.
Mấy tiểu nhị đều tập trung ánh mắt nhìn về phía Khương Nguyên, nhìn thấy người này từ đầu đến cuối thần sắc vẫn trầm ổn, cả người tỏa ra khí tức khó mà đoán được, không khỏi trở nên căng thẳng.
Bên trong vùng đất hoang mênh mông.
Trư Nhục Vinh và Khương Nguyên đứng nhìn nhau thật lâu, thần sắc so với lúc trước đều trở nên nghiêm trọng hơn không ít.
Loại bầu không khí vi diệu kia, khiến cho người khác cảm thấy vô cùng căng thẳng, mấy đạo hư ảnh bị thua, cũng kinh hãi đến không dám tự tiện lên tiếng, sau nhiều lần do dự, mới nhích đến gần Khương Nguyên xấu hổ hành lễ.
“Khương lão…”
Vừa mới lên tiếng nói, Khương Nguyên thả lỏng tay ở phía sau, cuối cùng mới chậm rãi buông xuống, tay trái đưa lên cắt ngang lên tiếng.
“Không sao, ta sẽ ra tay.”
Tiếp đó, Khương Nguyên nghiêm túc đứng ở phía xa nhìn lại, trên khuôn mặt toát lên vẻ tiếc nuối, trong con ngươi hiếm có hiện lên áng sáng, chỉ đón gió đứng đó nhìn Trư Nhục Vinh.
“Thiên tư của ngươi, đúng là đủ để tự kiêu.”
“Đáng tiếc, thiên tài khắp nơi dễ bước lên con đường sai lầm, cũng gần như đều là tự đại không thấy rõ hiện thực. Nếu như đối mặt với bản tọa, không cần biết thiên tư của ngươi xuất chúng như thế nào, cũng không cách nào san bằng khoảng cách năm tháng vạn cổ.”
Tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, không có một chút biểu cảm nào.
Ngữ khí không có một chút gợn sóng nào kia, hoàn toàn khác biệt với mấy cự đầu Viễn Cổ kê gào vừa rồi, trong câu chữ tràn đầy vẻ tự tin vô thượng trời sinh, khiến cho người khác cảm thấy khó mà so sánh, trong nháy mắt áp lực vô hình tăng lên gấp đôi.
Lúc này, tư thế đất trời cũng bị dẫn động.
Mây đen tan biến, trời sáng khí trong.
Ánh nắng chiếu xuống biển cát, hư ảnh Khương Nguyên lờ mờ xuất hiện áng sáng màu vàng thần thánh, câu nói cuối cùng, giống như âm thanh Thiên đạo trực tiếp tấn công thần hồn!
“Ngươi, thật sự muốn che chở Ma tộc?”
Nhìn thấy phong phạm tiền bối thượng cổ siêu tuyệt như vậy, đáy mắt Trư Nhục Vinh trầm xuống.
Bất luận đức hạnh, hay là lòng trân quý người tài vào thời khắc cuối cùng, vị đại năng Thượng Cổ này cũng không thể khiêu khích, quanh người không có một chút uy thế dư thừa nào tiêu tán, càng thêm thể hiện vẻ không tầm thường.
Vị Khương lão này, tuyệt đối không phải là người mà mấy lão đầu vừa rồi có thể so được!
Đối diện chưa đến mấy giây, trong mắt Trư Nhục Vinh đã tràn ngập vẻ nghiêm trọng.
Nhưng mà.
Thân là một thành viên của đảo Ám Ảnh, hắn tuyệt đối có sự trung thành để kiêu ngạo, nghĩ đến lời hứa lúc trước mặt ngũ tiểu thư, nghĩ đến phong thái tiên sinh đã lâu không thấy…
Trong nháy mắt.
Ánh mắt Trư Nhục Vinh kiên định thêm gấp mấy lần.
Hắn rút đồ đao ở sau thắt lưng, ôm quyền giậm chân.
“Tiền bối, đắc tội rồi!”
Tiếng nói lớn vang vọng, cuồng phong thấu trời!
Nhìn thấy uy áp bao phủ đất trời, Trư Nhục Vinh còn có thể ôm quyền hành lễ, vẫn là dáng vẻ không kiêu ngạo không tự ti như cũ, phong độ không hề tầm thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận