Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 43: Giai nhân đầy phiền muộn

“Hội trưởng, nhanh chóng nghĩ biện pháp đi!”
Lúc này, cuối cùng một vị lãnh đạo cũng ngồi không yên, bước ra nói: “Mọi người đều biết một thành chỉ có thể có một thương hội cấp một, bây giờ đang là lúc mấu chốt để thương hội xác định đẳng cấp!”
“Đúng vậy hội trưởng.”
Lại một vị lãnh đạo cấp cao nói: “Vốn dĩ chúng ta và Thương Hội Bảo Phong có thể duy trì thế cạnh tranh không phân cao thấp, thậm chí về việc mở rộng thị trường vàng bạc và vật phẩm cho tu luyện giả thì chúng ta còn nhỉnh hơn một chút so với Thương Hội Bảo Phong. Thế nhưng bây giờ Thương Hội Bảo Phong chỉ dựa vào một quyển sách mà doanh thu tháng này đã cao gấp hai lần so với Thương Hội Bình Giang của chúng ta, nếu như tháng sau còn như vậy thì chúng ta chỉ có thể chắp tay nhường danh hiệu thương hội cấp một kia cho người ta thôi.”
“Không sai, nếu như thế thì sau này chúng ta cũng chỉ có thể nhìn ánh mắt của Thương Hội Bảo Phong mà hành sự, thậm chí việc định giá vật phẩm, lựa chọn thị trường gì đó đều phải ưu tiên cho bọn họ.” Lại có người đi tới nói.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đám người trong hội nghị đều trở nên lo lắng.
Điều này khiến cho sắc mặt của Mao Lâm ngồi trên chủ vị càng thêm âm trầm, bàn tay nắm lấy ghế ngồi vang lên kèn kẹt.
Hắn ta vốn cho rằng quyển sách nát kia của Dịch Phong có thể bán được hai quyển là do có hắn ta hỗ trợ mới được như vậy, nhưng ai có thể ngờ rằng đảo mắt một cái đã trở thành bảo vật của Thương Hội Bảo Phong.
Không chỉ như thế, Thương Hội Bảo Phong còn dựa vào quyển sách này để kiếm được lợi nhuận nhiều hơn Thương Hội Bình Giang những hai phần.
“Hội trưởng, ta nghe nói, hình như lúc trước tác giả của quyển sách này đã tới tìm ngài?” Lúc này, có một lãnh đạo cấp cao quay sang hỏi Mao Lâm.
Lông mày của Mao Lâm nhíu lại.
Không đề cập tới gốc rễ vụ này còn tốt, nhắc đến vụ này thì suýt chút nữa hắn ta đã phát bệnh tim mà chết.
Đúng vậy, rõ ràng là Dịch Phong tới tìm hắn ta trước, thế mà hắn ta lại chắp tay nhuờng con đường phát tài này cho đối thủ, đây quả thực còn khó chịu hơn so với việc mất thê tử.
Lúc này, sắc mặt hắn ta lúng túng không thôi, ho khùng khục hai tiếng, sau đó mới phất tay nói: “Chư vị đừng nóng vội, Thương Hội Bình Giang chúng ta sừng sững từ trước đến nay, còn có chuyện gì mà chưa từng gặp qua? Chuyện này ta sẽ bắt tay vào giải quyết.”
“Xin hỏi hội trưởng giải quyết như thế nào?”
Có người hỏi.
Mặc dù Mao Lâm là hội trưởng thương hội nhưng thương hội cũng không phải của một mình hắn ta, chuyện này đã khiến cho mọi người phải nghi ngờ.
“Tác giả kia có chút giao tình với ta, cùng lắm thì ta lại đi tìm hắn thảo luận, bảo hắn trở về Thương Hội Bình Giang ta mà xuất bản sách một lần nữa.” Sắc mặt Mao Lâm vô cùng khó coi.
“Hội trưởng, lúc mới bắt đầu người ta tìm thương hội chúng ta hợp tác, chúng ta lại không cần hắn, bây giờ lại gọi hắn trở về, dễ dàng như vậy sao?” Một người trong đó hỏi tiếp.
Nghe vậy, trên mặt những người khác tràn đầy vẻ lo lắng.
Vẻ mặt Mao Lâm cũng rất khó coi, nhưng mà việc đã đến nước này thì cho dù có khó khăn đến mấy hắn ta cũng phải nghĩ cách kéo Dịch Phong về. Nếu không thì hội trưởng thương hội hắn ta cũng không chịu nổi sự chất vấn của các vị lãnh đạo!
Nghĩ đến đây, hắn ta phất phất tay nói: “Chuyện này, các ngươi cũng không cần quan tâm, ta và hắn có chút giao tình, ta nhất định sẽ khiến cho hắn trở về, các ngươi cứ yên tâm đi!”
“Chỉ hi vọng như thế.”
Nếu Mao Lâm đã nói như thế thì mọi người trong thương hội cũng chỉ có thể tạm thời lựa chọn tin tưởng, bấy giờ mới tan họp.
Phía sau ngọn núi Mạc Phủ của Thành Bình Giang.
Ở vòng ngoài của đỉnh cao nhất có một cái đình viện, bên cạnh đình viện là một thác nước cao trăm trượng, đầm nước thanh tĩnh đến nỗi có thể nhìn thấy đáy, sương khói cạnh đầm nước lượn lờ trôi, còn có một tòa hoa viên khác.
Trên ngọc thạch, một nữ tử mặc váy trắng đang gảy đàn, tiếng đàn lượn lờ dẫn tới biết bao chim hót hoa nở, tựa như tiên cảnh nhân gian.
“Tiểu thư, tiểu thư, tin tốt lành.”
Ngay lúc này, một thị nữ chạy tới với khuôn mặt tràn đầy niềm vui.
“Mậu Mậu, không phải ta đã nói ngươi làm việc không nên nóng lòng rồi sao.” Nữ tử áo trắng tức giận nhìn thị nữ vừa chạy tới, nhẹ giọng dạy dỗ.
“Tiểu thư, là hắn ra sách mới.” Mậu Mậu vẫy tay cánh tay, trong tay cầm một quyển sách.
“Hắn?”
“Tác giả của Hồng Lâu Mộng?”
Nữ tử áo trắng nghe vậy, vội vàng đứng dậy đi về phía Mậu Mậu: “Nhanh. Mậu Mậu, cho ta nhìn một chút nào.”
“Hừ, tiểu thư. Người còn nói ta vội vàng, người xem không phải người còn vội vàng hơn so với ta sao?” Mậu Mậu bĩu đôi môi nhỏ gắt giọng.
“Ngươi còn dám mạnh miệng. Nhanh, chuẩn bị chỗ ngồi và trà cho ta, còn nữa, không có chuyện gì không được quấy rầy ta.” Nữ tử áo trắng vội vàng phân phó thị nữ Mậu Mậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận