Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 913: Cái gì gọi là chỉ là một tên đại sư trận pháp cấp bảy? (1)

Tuy là đến bây giờ vẫn chưa xác định được sức mạnh cụ thể của bản thân, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là một cao thủ Thiên Tiên trên cấp năm mươi.
Sau nửa ngày săn lùng vất vả, cuối cùng hắn cũng dùng con mồi lấp đầy được túi chứa của mình Mắt thấy đã gần giữa trưa, Dịch Phong lập tức kết thúc công việc.
Người phụ thuộc vào thức ăn, sắt phụ thuộc vào thép, một bữa không ăn sẽ đói đến hoảng loạn.
Với tư cách là một người làm cơm tiêu chuẩn, sao Dịch Phong có thể để lõ thời gian ăn trưa?
Huống chỉ là món ăn dân dã mà hắn thích nhất?
Hắn nhanh chóng tìm được một ít củi khô ở xung quanh rồi đốt lửa trên một bãi đất bằng phẳng.
Sau đó lấy ra một con đao nhỏ mang bên người, rạch một đường trên người yêu thú kéo đến chân sau, thêm gia vị vào và nướng lên.
Chỉ chốc lát sau, chiếc chân giò đã phát ra tiếng kêu xèo xèo, cùng với mùi thịt nướng bốc lên ngùn ngụt.
Dịch Phong nhìn chằm chằm chân giò, khóe miệng nở nụ cười.
Tay nghề nướng thịt này của hắn rất tuyệt, xem ra hôm nay lại có lộc ăn rồi.
Lát nữa lại kết hợp với hai lượng rượu nhỏ, quả là vô cùng đắc chí.
Ngay lúc Dịch Phong đang vui vẻ suy nghĩ, không ngừng trở chiếc chân giò để nó được nóng đều thì bên cạnh truyền đến một cơn chấn động.
Ngay lập tức, một cô gái trẻ đáp xuống thân cây bên cạnh, trừng mắt hiếu kỳ nhìn Dịch Phong.
"Huynh đài, xin hỏi huynh đang làm gì thế? Thật là thơm".
Dịch Phong bận rộn nhìn sang, hóa ra người đến là một đại mỹ nhân.
Nàng ta có khuôn mặt tinh mỹ, dáng người thon dài, mặc một chiếc áo choàng màu đỏ nhạt, thắt lưng buộc chặt vòng eo thon, vóc người cao gầy dưới bộ trang phục này, lại càng thêm bắt mắt.
Đặc biệt là hàng mày kiếm và đôi mắt sáng, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, có vài phần khí tức của nữ nhi giang hồ.
Dịch Phong thấy vẻ mặt nàng ta tràn ngập về tò mò nhìn vào chân giò của mình.
Không khối hiểu ý cười một tiếng, nói: "Đây là nướng thịt".
"Nướng thịt? Đó là cái gì thế?"
Cô nương kia tiếp tục hỏi, đôi mắt đẹp càng thêm tò mò.
Thấy nàng ta như một đứa trẻ hiếu kỳ, hơn nữa trong lời nói cũng đầy vẻ khiêm tốn ham học hỏi.
Dù sao cũng chẳng có việc gì, Dịch Phong dứt khoát tiếp tục trả lời: "Nướng chính là nấu chín thức ăn trên ngọn lửa, là một loại kỹ thuật nấu ăn".
"Đúng là một phương pháp mới lạ! Ta chưa từng được ăn bao giờ!"
Nói xong, nàng ta không nhịn được liếm đôi môi đỏ mọng, đỏ mặt hỏi: "Vậy ta có thể thử một miếng được không?"
Dịch Phong ngây ra.
Nha đầu này thật là thẳng tính, cũng không ra vẻ chút nào.
Vì vậy hắn cười nói: "Tất nhiên là được".
Nghe vậy, cô gái vui mừng, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Dịch Phong, sáng mắt nhìn Dịch Phong lật chuyển móng heo.
"Còn chưa biết phương danh quý tính của cô nương?" Dịch Phong vừa thêm gia vị vừa hỏi.
Vị mỹ nữ xua tay nói: "Mọi người đều là nữ nhi giang hồ, đừng ra vẻ nho nhã làm gì, ta tên Lý Mộc Thu."
Sau đó nàng ta hồi ngược lại: "Dám hỏi đại danh huynh đài?"
"Ta tên Dịch Phong."
"Ngưỡng mộ đã lâu!
Lý Mộc Thu chắp tay, sau đó chỉ vào chân lợn, tò mò hỏi: "Dịch Phong, nướng thịt là để đồ ăn trên lửa rồi lật tới lật lui như vậy sao?"
Dịch Phong cười nói: "Ngươi nói đúng rồi, nhưng vẫn chưa đủ".
Hắn tiếp tục lật chân lợn, rồi nói tiếp: "Không chỉ đơn thuần là dùng lửa nướng, làm chủ nhiệt độ và gia vị cũng không thể thiếu".
Nói xong, hắn dùng dao cắt một phần da nhỏ bên dưới đưa cho Lý Mộc Thu.
"Ngươi thử xem".
Lý Mộc Thu nhanh chóng đưa tay cầm lấy, mở miệng nhỏ ra rồi nhét nó vào.
Bỗng chốc trong miệng đã đầy dầu, mùi thơm tràn ra khắp nơi.
Lý Mộc Thu lộ ra biểu cảm vô cùng hưởng thụ, lông mày lá liễu thanh tú nhăn lại một chỗ.
Với miếng thịt trong miệng, nàng ta lờ mờ nói: "Dịch Phong, ăn ngon thật ấy, cái này thật sự ngon đó! Lần đầu tiên ta được ăn ?
"món ngon như vậy Dịch Phong cười nhẹ.
Đời trước của hắn đến từ một đất nước cảm nhận trên đầu lưỡi, thức ăn làm ra có thể đạt được phản ứng này, kỳ thực cũng là hợp tình hợp lý.
Thấy nàng ta yêu thích, chân lợn trong tay cũng vừa lúc hoàn toàn chín tới, hắn lập tức dùng dao cắt thành từng miếng.
Rất nhanh hai người đã quét sạch toàn bộ chân lợn.
Lý Mộc Thu vỗ nhẹ cái bụng hơi phồng lên của mình, nấc lên đầy thỏa mãn.
"Dịch Phong, Lý Mộc Thu ta hôm nay ăn của ngươi một bữa thịnh soạn, hôm khác ta nhất định sẽ mời lại ngươi!" Lý Mộc Thu nói.
"Khách sáo rồi."
Lý Dịch Phong cười.
"Không khách sáo, nữ nhi giang hồ, có ân tất báo!"
Giọng của Lý Mộc Thu vừa truyền đến, lại hỏi: "Nghe giọng này, hình như ngươi không phải là người địa phương đúng không?"
"Ừm, ta vừa đến đây, vừa lúc cảm thấy hơi căng tay, cho nên mới lên núi săn thú, kiếm một chút lộ phí".
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Dịch Phong lại nổi lửa.
Mẹ nó đừng để ông biết được kẻ nào đã thay đổi hệ thống tiền tệ.
Ông sẽ băm ngươi thành tám miếng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận