Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 746: Trông thật thê thảm

Hai mắt của Mạn gia dần lóe lên. Nghe vậy, Mạn gia rất hài lòng rồi nhắm mắt lại.
Tại Tiên châu nào đó, dưới chân tháp canh, nơi trông như một con sư tử hùng mạnh đang chiếm giữ, có bốn vị mặc áo choàng đen ngồi trên mặt đất với vẻ mặt uất ức cùng với một âm hồn đang lơ lửng bên cạnh họ.
Hắc y nhân phủi hết bụi bặm bám trên người mình, để lộ dáng vẻ nhếch nhác và thảm hại. Sau lưng hắn ta, mọi thứ trông ảm đạm và đìu hiu vô cùng.
"Thật thê thảm! Thật đúng là thảm hại! Đến giờ bản đại gia ta nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra như thế?"
Lâu Bản Vĩ vỗ đùi, bật dậy và hét lên với sự bất mãn, không cam chịu hiện rõ trên mặt: "Ngươi thấy đấy, khó khăn lắm huynh đệ chúng ta mới kiếm được lượng kim tệ lớn như thế. Ta cứ tưởng rằng với lượng kim tệ khổng lồ ấy, huynh đệ ta có thể sống một cuộc sống sung sướng và nhàn hạ ở Tiên giới, nhưng mẹ kiếp, cái nơi quỷ quái này không dùng kim tệ, mà lại dùng tiên tỉnh?"
"Ca, huynh đừng nhắc đến chuyện đó nữa, ban nãy vị Muội Tử ở Tiên Hồng Lâu còn chặn số tiên tỉnh mà lần trước ta cần nữa!"
Cẩu Tử xoa thái dương với vẻ mặt vô cùng buồn bã.
"Ca, ta đói quá, lâu lắm rồi ta không được ăn thức ăn tươi sống, thơm ngon" Gấu ngẩng đầu lên nhìn Lâu Bản Vĩ với về mặt đau khổ.
"Ăn, ăn, ăn, ngươi chỉ được cái suốt ngày nghĩ đến ăn là giỏi. Đại ca còn chưa xong việc của muội tử, chưa về thì lấy cái gì mà ăn?"
Rết trừng mắt nhìn chằm chằm Gấu đen.
Gấu bực bội cúi đầu xuống, nó nhổ từng cọng cỏ trên mặt đất rồi đưa vào miệng.
"Đáng ra chúng ta có thể sống sung sướng, được ăn những món ăn ngon, được ngắm nhìn cảnh đẹp đến mãn nhãn với đại ca, nhưng giờ đây e rằng đó là ước mơ xa xỉ, là tham vọng quá cao".
"Hu hu hu, chúng ta bây giờ quá thê thảm..." Linh Vương đang lơ lửng trên không ngửa mặt lên trời rồi thở dài.
Dịch Phong đang nằm trên chiếc ghế dựa, chợt nghĩ tới sau này ra ngoài sẽ có một đại lão Luân Hồi Tiên Cảnh che chở cho liền cảm thấy thật hạnh phúc.
Nhưng mà, một người thì không đủ. Nếu như có thêm vài người nữa thì càng tốt. Vì thế, hắn liền đưa ánh mắt nhìn về phía Cung Thần đang ở một bên cúi đầu làm cỏ.
"Cung Thần à, là như thế này, lần đầu ta tới tiên giới nên cần một nhóm người" Hắn ung dung mở miệng nói.
"Tiên sinh, ý của người là?"
Cung Thần đặt cái cuốc xuống, trợn tròn mắt nhìn Dịch Phong.
Trừ khi...
Trừ khi người này đang bày trận gì đó?
"Không sai, vì thế ngươi hãy xem xem trên hòn đảo này có người tu luyện nào khác mà ngươi quen biết hãy kéo đến đây cho ta?"
Dịch Phong cười tít mắt nói.
Quả đúng là như thế, Cung Thần thầm kinh ngạc vì chính mình đã đoán đúng. Trong lòng lúc này cũng đã đặt ra mục tiêu, nhất định phải thể hiện thật tốt, tương lai có thể sẽ có cơ hội trở thành cánh tay phải đắc lực của người này.
"Xin hỏi tiên sinh có yêu cầu gì về việc chọn người không ạ?"
Cung Thần hỏi.
"Yêu cầu ấy à".
Dịch Phong vuốt vuốt cằm, ung dung nói: "Yêu cầu duy nhất đó chính là có kinh nghiệm tương đương với ngươi, còn nữa nhân phẩm không được quá tôi."
Suy cho cùng hắn nghĩa ưu điểm duy nhất bây giờ của hắn đó chính là có thể ăn uống no say ở trên đảo, không cần phải ăn gió nằm sương.
Nếu như là người ở trên đảo mà có kinh nghiệm tương đối chắc chắn sẽ không đi theo hắn. Nếu như đói đến mức da bọc xương như Cung Thần thì cong người vì một bát gạo vẫn có thể hiện thực được.
Còn về nhân phẩm thì càng không cần nói đến rồi.
"Rõ ạ".
Cung Thần cúi đầu đáp lời.
Nhưng gương mặt lại để lộ ra ý cười gượng gạo.
Bản thân dù sao thì cũng là Luân Hồi Tiên Cảnh, ở bên ngoài đứng trên cả vạn người, nhưng ở trong mắt tiền bối lại chỉ là một tên có kinh nghiệm kém cỏi.
Kết cấu của hai người này đều phải chỉ hơn kém nhau có một ít.
Đương nhiên, đồng thời hắn ta cũng hiểu được rằng yêu cầu chọn người của tiền bối e rằng Luân Hồi Tiên Cảnh là cấp bậc thấp nhất.
"Theo như ta được biết, trên đảo vẫn còn không ít cao thủ đang ẩn náu, về thực lực ý mà cũng tương đương với ta" Cung Thần nói.
"Thế ngươi có tìm được không?"
Đôi mắt của Dịch Phong sáng rực lên.
"Bởi vì tất cả mọi người đều cùng ở trên đảo nên cũng đều có quen biết nhau, vì thế xem như vẫn có thể tìm ra được."
"Chỉ có điều, e rằng bọn họ bây giờ đều đang ngắc ngoải, chưa chắc đã có thể cống hiến quá nhiều cho tiền bối" Cung Thần lo lắng nói.
"Ngắc ngoải cũng không sao, không phải còn có ta hay sao?"
Dịch Phong mừng thầm trong lòng, thứ mà hắn muốn chính là trạng thái như thế này, nếu như không ở trong trạng thái này còn chưa chắc đã lôi kéo được".
"Cũng đúng, còn có tiên sinh nữa mà ta đúng là lo lắng thừa mà".
Cung Thần mỉm cười gượng gạo.
Trước kia hắn ta không phải cũng trong tình trang đang thoi thóp, hết đường để đi hay sao?
Không phải cũng chỉ cần đến một chiếc cổ kền kền là đã giải quyết hết mọi chuyện hay sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận