Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1763: Không một người nào đáng tin (2)

Ngao Xương cũng nghe đến vô cùng chấn động!
“Giải Đế?!”
Cái tên này, chính là thần linh trung đẳng ở Hải tộc!
Không ngờ được.
Đời này của hắn lại có may mắn bái kiến vị này!
Càng không ngờ được là.
Thế mà giao thiệp của bệ hạ lại đáng sợ như thế, đến vị này cũng từng giao hảo, thậm chí có tư cách cầu xin giúp đỡ gặp mặt!
Trên khuôn mặt xuất hiện kích động trước nay chưa từng có, trong mắt Ngao Xương ngập tràn phấn chấn!
“Bệ hạ anh minh!”
Thuận theo ánh nắng ban mai chiếu xuống mặt biển, trong mắt hai người lại xuất hiện ánh sáng!
Xé rách hư không đi về phía bắc ở phương xa!
Không đến mấy giây.
Hai người đã đứng trước động phủ Hoang Cổ ở dưới biển sâu, trong mắt tràn ngập cung kính!
Cho dù nhìn có vẻ bỏ hoang đã lâu, không hề có một chút khí tiên quý nào, nhưng bọn họ vẫn như trước cung kính cúi đầu ôm quyền, vô cùng thành kính kính sợ.
Giống như, phía xa kia không chỉ là động phủ, mà là thần của Hải tộc!
Ai ngờ được bọn họ còn chưa đến gần.
Trong nháy mắt cửa đá đã dứt khoát đóng lại!
“Oanh!”
Một tiếng vang vọng, đầu hai người cũng theo đó ong ong!
Đây là tình huống gì!
Bọn họ còn chưa mở miệng đó!
Giải Đế là lão tổ đức cao vọng trọng nhất trong Hải tộc, tại sao đến cửa cũng không cho vào, so với hai vị Đế Hoàng lúc trước còn khó hiểu hơn, ít nhất người ta còn cho chén trà hớp rượu…
Trong mắt Ngao Bộ Đông tràn ngập vẻ khó hiểu!
Đi lên phía trước mấy bước, hắn đành phải kiên trì hành lễ!
“Giải Đế thứ tội, tại hạ là Ngao Bộ Đông của giao tộc Thiên Long, mạo muội đến bái phỏng chỉ vì…”
Ai ngờ được còn chưa dứt lời.
Trong cửa đá, đã truyền ra tiếng trầm giọng khàn khàn trước.
“Giữa trưa bản tọa còn có chuyện quan trọng, hôm nay nghỉ ngơi không tiếp khách, tiểu bối các ngươi mau chóng rời đi đi!”
Tê…
Ngao Bộ Đông mở to mắt đứng thẳng bất động, sắc mặt một hồi xanh một hồi đỏ đan xen!
Hắn thật sự không thể nào hiểu được.
Đường xa đi đến van cầu gặp tiền bối đáng tin nhất, thế mà lại ăn một hồi đóng cửa tiễn khách!
Mẹ nó!
Đúng là coi như có ngàn vạn uất ức, hắn cũng không dám ở đây phát tiết một chút.
Cắn răng, đành phải đánh nát đủ loại không cam lòng nuốt xuống bụng.
Lặng lẽ hành lễ, cứ như thế lui về đường cũ.
Đợi đến khi trở lại trên mặt biển.
Ngao Bộ Đông càng nghĩ càng giận, một hồi nghiến răng nghiến lợi!
Ngao Xương ở bên cạnh, vẫn còn đang đắm chìm trong sự kích động được bái kiến cao nhân, đã hoàn toàn bị vòng xã giao của bệ hạ trấn trụ.
“Bệ hạ, quả nhiên Giải Đế vô cùng có phong phạm, xem ra là chúng ta đến không đúng lúc, hay là đi bái phỏng các tiền bối khác trước?”
Dường như là để ý đến sắc mặt của bệ hạ không tốt.
Hắn mới cẩn thận từng ly từng tí cười làm lành, tiếp tục nịnh nọt trấn an.
“Bệ hạ không cần lo lắng.”
“Giao hữu của ngài ở khắp thiên hạ, kiến thức uyên bác không ai bằng, chúng ta lại đi tìm các vị tiền bối hảo hữu khác, chắc chắn sẽ mã đáo thành công!”
Người nói vô tâm, người nghe có ý.
Ngao Bộ Đông bị nói đâm trúng vào nỗi đâu trong lòng, nhất thời giận tím mặt.
Quay người chính là một cái tát, khiến cho nước bọt bay tán loạn!
“Ba!”
“Tiền bối cái con mẹ nó!”
“Ta lấy ở đâu ra nhiều bằng hữu như thế? A?! Đến Giải Đế còn viện cớ qua loa trắc trách, còn có thể tìm ai giúp đỡ đây! Ta vừa đến đã nói buổi trưa có việc, tại sao có thể trùng hợp như thế?”
“Điều này nói rõ chính là viện cớ!”
“Còn tìm tiền bối cái gì, không có một người nào đáng tin!”
Hùng hùng hổ hổ mắng vài tiếng, Ngao Bộ Đông ôm lấy con cá muối nhấc lên cuồng phong đi xa.
Ngao Xương lộn xộn trong gió một hồi mới phản ứng lại được, nhanh chóng đỏ mặt đuổi theo.
Hai người rời đi không lâu.
Trên mặt biển xuất hiện một đạo thân ảnh già nua, chống quải trượng vượt biển chậm rãi đi.
Đợi đến khi lão giả đi đến bên bờ.
Bắc Minh Hải Hoàng và Tầm Long Thiên Đế cũng lần lượt xuất hiện, ba người ôm quyền chào hỏi rất thân thiết.
“Giải Đế lão tổ, ngài có từng nhận được tin tức tại hạ truyền đến không?”
“Ừm, nhờ có Thường lão đệ chỉ điểm, nếu không ta xui xẻo rồi!”
“Việc nhỏ, không cần phải nhắc đến!”
“Mẹ nó! Ngao Bộ Đông kia đúng là bẫy người, thế mà còn muốn ra tay với đại nhân, thật là không biết sống chết! May mà ta kịp thời rũ sạch quan hệ, nếu không đã bị hắn bẫy chết rồi!”
“Ai nói không phải chứ!”
“Xuỵt…”
Cùng nhau đi về phía trước mấy trăm bước, trong giọng nói của mấy người dần lộ ra vẻ kính sợ.
Đợi đến khi đi đến bãi biển.
Ba nhân vật lớn đứng đầu Hải tộc thu hồi câu chuyện, trên khuôn mặt không còn vẻ uy phong lẫm liệt như lúc trước, chỉ có ý cười nịnh nọt, tranh nhau chen lấn chạy về phía ghế dài ở phía trước.
Trên ghế dài.
Đầu Lâu Bản Vĩ gối lên hai tay, dáng vẻ đang thảnh thơi hưởng thụ tắm ánh nắng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận