Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1183: Cái tình yêu đáng chết này

Trận lão cười tủm tỉm, thở mạnh nói.
"Trận lão, lần này ta nghĩ nên thẳng thắn luôn. Ta với Thanh Lan ở bên nhau, mong ngài thành toàn." Hùng Thiên cúi đầu nói.
"Cái gì?"
Nghe Hùng Thiên nói xong, Trận lão đang uống ta nghẹn một cục, sau đó phun hết ra, đập thẳng chén trà lên bàn, đứng lên chỉ thắng mặt Hùng Thiên trừng to mắt quát: "Hùng Thiên ngươi được lắm, ta xem ngươi như huynh đệ, ngươi lại ở cùng một chỗ với con gái ta?"
Nói xong vung bàn tay lên, thanh quải trượng bản mạng bỗng xuất hiện, quất về phía Hùng Thiên.
Hùng Thiên nhanh chân tránh được, thoát được một trượng hiểm lại càng hiểm, nhưng quải trượng phủ đầy trận pháp lại đập ra một cái hố to.
"Trận lão, bớt giận, bớt giận đi!"
Hùng Thiên khoát chưởng, lớn tiếng an ủi.
"Ngươi muốn con gái ta, còn nói ta bớt giận, ta bớt giận con mẹ ngươi."
Trận lão trừng lớn hai mắt, hoàn toàn bùng nổ, lại bất ngờ quất trượng vào Hùng Thiên.
Hùng Thiên lại nhảy lên tránh được, trong miệng kêu hô: "Chân ái, Trận lão à, ta với Thanh Lan thật sự là chân ái mà."
"Hừ, chân ái đồ chó ngươi."
Trận lão không nói câu nào, tiếp tục đánh về phía Hùng Thiên.
Nhất thời cả phòng biến thành gà bay chó sủa.
Sau một hồi...
Trận lão ngồi trên bậc thang thở hổn hển.
Mà Hùng Thiên đang trốn ở một nơi hẻo lánh, ôm bình hoa cực lớn, mồ hôi đây đầu.
"Ngươi thả bình hoa của ta ra." Trận lão giơ quải trượng lên quát.
"Không thả".
Vẻ mặt Hùng Thiên ngạo kiều: "Ta với Thanh Lan là yêu nhau thật lòng, ngươi một gậy đánh uyên ương thế này thì cứ đánh đi, đánh chết ta đi, ta cho bình hoa của ngươi chịu tội thay."
"Ngươi ngươi ngươi ngươi, đồ chó nhà ngươi...
Trận lão dựng thẳng quải trượng trên, hung tợn mắng, tức giận ho khan kịch liệt: "Nếu không phải ta bận tâm đến cái bình hoa này thì đả một chưởng đánh chết ngươi rồi."
"Nói, chuyện xảy ra khi nào?" Sau đó hắn lại hỏi.
"Ba tháng rồi".
Hùng Thiên thành thật trả lời.
"Ba tháng?"
Con ngươi Trận Lão trừng một cái, quát: "Tiểu tử ngươi được lắm, đúng là thâm tàng bất khả lộ, làm con gái ta ba tháng rồi mà gió mới nói?"
"He he, không phải vì sợ ngài tức giận sao." Hùng Thiên ôm bình hoa, cười đùa tí tửng nói.
"Hừ, ngươi cũng biết ta sẽ giận hả?"
Trận lão không còn tức giận quát: "Còn không mau ra đây dìu ta đứng lên?"
"Vâng vâng".
Hùng Thiên thấy Trận lão bỏ cuộc, hấp tấp chạy tới đỡ Trận lão dậy.
Đợi sau khi Trận lão ngồi xuống, Hùng Thiên lại ân cần rót cho lão một chén trà.
Trận lão không tình nguyện uống trà.
Một lúc sau mới trầm mặt nói: "Lão tử chỉ nhắc ngươi một câu, nếu Thanh Lan chịu nửa điểm ủy khuất nào, ta sẽ phá huỷ ngươi."
"He he, Trận lão yên tâm đi. Ta thề với trời nhất định sẽ đối xử thật tốt với Thanh Lan, không để nàng phải chịu nửa điểm ủy khuất nào" Hùng Thiên dựng thẳng ngón tay lên trời cười khà khà nói.
"Mau cút nhanh lên."
"Nhìn mà chướng tai gai mắt."
Trận lão lườm Hùng Thiên một cái, về mặt không nhịn được vung tay lên.
"Vân vâng, Trận lão bận rộn như vậy, ta sẽ không quấy rầy nữa".
Hùng Thiên mặt mày hoà nhã nói, sau đó cấp tốc lui xuống.
Sau khi Hùng Thiên rời đi, Trận lão một người một trượng ngồi nhìn căn phòng trống rỗng, không nhịn được cảm khái một tiếng.
"Cái vị chua đáng ghét này, sao mà khiến ta đa sầu đa cảm quá chừng".
"Cái tâm ma chập chờn đáng chết này."
Tay mò mò vào trữ vật chỉ, một chiếc khăn màu đỏ được hắn câm ra.
Hắn cẩn thận ngắm nghía, rồi lại đưa khăn tay đến gần chóp mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi, vẻ mặt thổn thức như đang hồi tưởng quá khứ, nhớ lại trước kia lâu thật lâu.
"Hoa à, giờ Thanh Lan cũng tìm được ý lang quân rồi, người làm cha như ta rốt cuộc cũng yên tâm".
"Nữ nhi không có gì lo lắng, nhưng ta khổ tâm quá..."
"Từ khi ngươi đi rồi, ta một thân một mình nuôi lớn Thanh Lanh, thì hạnh phúc của Thanh Lan mà ta cự tuyệt biết bao lời dụ hoặc, một mình chịu đựng biết bao những đêm khuya tịch mịch trống rỗng".
"Bây giờ cũng xuất hiện một người để ta tìm lại bản thân mình, nặng hoán thanh xuân..."
"Ta cũng muốn theo đuổi tình yêu thêm lần nữa!"
"Nàng tên là Diệt Tuyệt, mặc dù tuổi cũng đã lớn nhưng nhìn ra được khi trả nàng xinh đẹp thế nào, còn nữa, tính cách của nàng cũng hơi giống ngươi..."
Nói xong, Trận lão nước mắt tràn bờ đê, nắm chặt khăn tay.
"Ngày xưa trước khi ngươi chết muốn ta tìm một người, nhưng ta một mực không nguyện ý, trong lòng không thể vượt qua được.
Nhưng bây giờ ta sẽ nghe ngươi, dũng cảm một lần."
"Ngươi hãy phù hộ ta!"
Nói xong, hắn trịnh trọng cất khăn tay đi, trong mắt loé ra tinh quang, chậm rãi đứng lên.
Giờ khắc này, tư thái của hắn không còn dáng vẻ tuổi già sức yếu nữa, mà như một vị tướng quân sắp xuất chinh, trên mặt là vẻ vinh quang tất thắng.
Duỗi thẳng tay, bỗng vuốt cái từ mặt đến tóc mai.
Sau đó đầu vung lên, một đóa hoa hồng màu đỏ xuất hiện ngang miệng, cắn thật chặt.
Hắn cầm xuống nhẹ nhàng ngửi.
"Ai dà, tình yêu đáng chết này, cứ làm người ta theo đuổi thôi".
"Diệt Tuyệt, ta tới đây!"
Một trận gió thổi qua ngang qua, chỉ còn lại cửa sổ đập không ngừng, trong phòng đã sớm không còn một bóng người...
Bạn cần đăng nhập để bình luận