Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 147: Thẳng thắn ép buộc

Cuối cùng, một bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Sau đó, càng ngày càng rõ ràng.
Trắng bóc.
Mà khi hắn tới gần, thần kinh đám người Chu Vân cũng trở nên căng thẳng, vọt tới Thanh Sơn Môn với uy thế như vậy, nếu không phải kẻ địch tập kích thì là cái gì, cho nên bọn họ đã điều động hết công lực.
Nhưng mà, ngay khi bọn họ chuẩn bị bắt đầu công kích, cuối cùng cũng thấy rõ bộ dáng người tới.
“Lỗ đại sư?”
Con mắt mọi người nhất thời rơi xuống.
Càng khiến cho bọn họ không thể tin nổi chính là, luyện dược sư oai phong số một của Nam Sa, vậy mà lại không một mảnh vải che thân.
Không kìm được, Thanh Sơn lão tổ vội vàng nghênh đón, vẻ mặt phức tạp hỏi han: “Lỗ đại sư, ngươi đã làm chuyện gì tội lỗi, sao tới mức khỏa thân chạy nhông nhông vậy?”
Nghe vậy, lồng ngực Lỗ Đạt Sanh tức giận buồn bực, một ngụm máu ngọt dâng lên trong miệng, nhưng mà lại bị hắn kiên cường nuốt xuống.
Nhưng hắn vừa mới nuốt xuống, Chu Vân nhanh mồm nhanh miệng ở một bên, thình lình bổ một đao.
“Lỗ đại sư, tuy rằng ngươi có ham muốn này ta cũng có thể hiểu được, nhưng dù sao Thanh Sơn Môn của ta có nhiều đệ tử như vậy, nhất là nữ đệ tử chiếm hơn một nửa, quả thực ngươi như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt, hơn nữa cũng làm nhục thanh danh luyện dược sư số một Nam Sa của ngươi!”
Lỗ Đạt Sanh nghe được những lời này, cuối cùng làm cho hắn không thể chịu đựng, máu tươi trong miệng vừa mới nuốt xuống trực tiếp phun ra, trừng mắt nhìn Chu Vân tràn ngập sát ý, biến thành một luồng ánh sáng chui vào chỗ ở của hắn.
“Này, ta nói sai cái gì sao?”
Vẻ mặt Chu Vân ngây ngốc hỏi.
“Lỗ đại sư thường ngày vẫn luôn cao ngạo, ta thấy quả thật nói hơi nặng lời một chút.” Lục Thanh Sơn nhíu mày nói: “Các ngươi bận chuyện khác đi trước đi, ta đi hỏi thăm hắn.”
Nói xong, Lục Thanh Sơn bay tới chỗ ở của Lỗ Đạt Sanh.
Tuy rằng từ sau khi quen biết tiên sinh, tầm mắt của hắn được mở rộng rất nhiều, nhưng dù sao Lỗ Đạt Sanh này cũng là luyện dược sư số một của Nam Sa, nếu có thể không đắc tội, vậy thì tốt nhất không đắc tội.
Khi Lục Thanh Sơn đi vào nơi này của Lỗ Đạt Sanh, Lỗ Đạt Sanh cuối cùng đã mặc lại quần áo.
Rốt cuộc hai tay cũng hoàn toàn tự do.
“Lục Thanh Sơn, rốt cuộc ngươi có ý gì?” Lỗ Đạt Sanh gắt gao nhìn chằm chằm Thanh Sơn lão tổ trầm giọng quát: “Trước đó đã nói đưa ta đi lấy Hỏa Diễm Châu, nhưng ngươi lại bỏ ta ở Thanh Sơn Môn, chẳng lẽ ngươi không để Lỗ Đạt Sanh ta vào mắt sao?”
“Lỗ đại sư thứ lỗi.”
Lục Thanh Sơn vội vàng giải thích: “Thật sự là quãng thời gian trước gặp phải chuyện bất đắc dĩ cần xử lý, lúc ấy mới đành phải để đại sư ngươi ở trong này, mong Lỗ đại sư đừng để bụng!”
“Hừ, đừng nói những lý do này với ta, ta cũng lười nói với ngươi.” Sắc mặt Lỗ Đạt Sanh đầy lạnh lẽo nói: “Ngày mai, muộn nhất là ngày mai, đưa ta đi tìm vị tiền bối ngươi nói, lấy được Hỏa Diễm Châu, ta sẽ lập tức rời đi.”
Nghe vậy, gương mặt Lục Thanh Sơn đầy khó coi.
Hiện giờ đồ đệ của tiên sinh còn bị thương, lúc này dẫn người tới quấy rầy tiền bối, thật sự không phải hành động sáng suốt.
Vì vậy hắn vội vàng nói: “Lỗ đại sư, chẳng lẽ thực sự Hỏa Diễm Châu này không có đồ nào có thể thay thế sao?”
“Ngươi có ý gì?”
Lỗ Đạt Sanh đột nhiên vỗ bàn, sắc mặt lạnh lẽo nhìn Thanh Sơn lão tổ quát: “Lục Thanh Sơn, ngươi định đùa giỡn với ta hay sao?”
“Không không, không dám.” Lục Thanh Sơn giải thích: “Chỉ là thực lực của vị tiền bối này vô cùng mạnh mẽ, gần nhất hắn bận rất nhiều chuyện, nếu chúng ta quấy rầy hắn, cho dù đối với ngươi hay ta, đều không phải chuyện tốt!”
“Tiền bối tiền bối, mở miệng ra là tiền bối, ta thấy chủ yếu là Lục Thanh Sơn ngươi không muốn giao Hỏa Diễm Châu ra đây, mà cố ý bịa chuyện?” Lỗ Đạt Sanh đứng lên, khí thế trên người mạnh mẽ ép thẳng Lục Thanh Sơn.
“Lỗ đại sư, Lục Thanh Sơn ta còn chưa đến nỗi vậy.” Không khuyên bảo được, trên mặt Lục Thanh Sơn cũng xuất hiện vẻ tức giận, giọng nói khẽ nặng nề nói: “Ta không nói dối nửa lời, hơn nữa ta cũng vì muốn tốt cho ngươi.”
“Nói khó nghe hơn, thực sự nếu đắc tội vị tiền bối kia, đừng nói tới một luyện dược sư số một Nam Sa nhỏ bé như ngươi, cho dù là cả luyện dược sư đứng đầu của Đông Thắng Châu cũng chưa chắc đã chống lại được cơn thịnh nộ này!”
“Nói chuyện sợ thật đấy.”
Lỗ Đạt Sanh lạnh lùng cười, khinh thường nói: “Nếu ngươi đã khẳng định người này lợi hại như vậy, Lỗ Đạt Sanh ta lại càng muốn đụng vào xui xẻo này, xem xem là hắn ngoan ngoãn giao Hỏa Diễm Châu ra đây, hay là ta ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.”
“Ngươi, ngươi thật sự không chịu nghe lời khuyên gì cả!” Lục Thanh Sơn tức giận nói.
“Hừ, Lục Thanh Sơn, ngươi đừng nói chuyện dọa người ở trong này nữa, ta không chịu nổi dáng vẻ này của ngươi, ta đã nói, ngày mai ngươi phải đưa ta đi lấy Hỏa Diễm Châu, nếu không…”
Nói đến đây, sắc mặt Lỗ Đạt Sanh lạnh lùng.
“Ngươi muốn thế nào?” Sắc mặt Lục Thanh Sơn biến đổi.
“Ta sẽ tới Thanh Sơn Môn của ngươi xuống đao giết người, để xem ngươi có thể ngăn ta lại không!” vẻ mặt Lỗ Đạt Sanh tàn nhẫn độc ác nói, thẳng thắn uy hiếp Lục Thanh Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận