Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1533: Thiên kiều tầng xuất (2)

Lập tức mọi người không ngừng tranh cãi, Nam Ly Thanh Minh cũng không có ý định khuyên giải.
Ánh mắt lộ ra vẻ trầm ngâm. Trong lòng không ngừng suy nghĩ về những lời nói miên man của các trưởng lão.
Thế nhân đều biết, Nam Vực có ba thiên kiều tuyệt sắc.
Chung Ly Mộng không cần nhiều lời, cũng đúng là tạo hóa phi phàm, không phụ danh tiếng năm đó, không ngờ được, Thanh Doãn Tiêm Vân cũng có loại thiên tư khủng bố như thế, đã bước vào cảnh giới cấp Thiên trước một bước.
Vốn dĩ, Nam Ly Thanh Minh cũng không thèm để ý đến cái hư danh gọi là “Tam tuyệt”.
Trong mắt hắn, chẳng qua là lời nói của thế nhân, không có được bao nhiêu trọng lượng.
Nhưng hôm nay xem ra, hai vị trong đó đều là danh xứng với thực.
Hình như, đúng thật là có mấy phần đạo lý.
Càng giống như là một vị tiền bối nào đó nói, ánh mắt vô cùng độc đáo.
Chỉ có vị thiên kiều thứ ba Lục Thải Vi yên lặng nhiều năm, gần đây cũng không có động tĩnh gì, chỉ có danh tiếng mỹ mạo, dường như lộ ra kém hơn không ít, hình như thật sự là bình hao di động.
Nếu không phải là như thế.
Vậy thì nữ nhân này, mới là nhân vật đáng sợ nhất bên trong tam tuyệt.
Nam Ly Thanh Minh nhìn về bầu trời dáng chiều ở nơi xa ngoài điện, một hồi tâm thần không yên.
Thiên kiều xuất hiện, dường như loạn thế sắp đến.
Chẳng qua chỉ là thời gian mấy ngày.
Hơn nửa Nam Ly Thiên Vực đều bàn tán sổi nôi, danh tiếng của Chung Ly Mộng và Thanh Doãn Tiêm Vân vang vọng mỗi tông, nhất thời danh tiếng nổi lên, đương nhiên dẫn đến vô số lời khen ngợi, truy phủng.
Vị thiên kiều thứ ba, Lục Thải Vi, gần đây màu sắc phai nhạt, dẫn đến đánh giá có tiếng mà không có miếng, dường như đã lan truyền thành danh tiếng xấu.
Bách Hoa Thiên Tông.
Một nhóm nữ đệ tử đang nhẹ giọng bàn tán sôi nổi, không thiếu lời châm chọc khiêu khích.
“Này, các ngươi nghe nói chưa, Thanh Doãn Tiêm Vân đột phá cấp Thiên, Chung Ly Mộng cũng trở thành thủ tịch của Thương Vân Thiên Cung!”
“A chuyện này…”
“Đại sư tỷ của chúng ta, là thiên kiều nổi danh sớm nhất Nam Vực, kết quả đến bây giờ vẫn còn là một Thánh Nhân, đúng là xấu hổ chết người mà, thật sự là làm bại hoại thanh danh của tông môn.”
“Ai nói không phải chứ, tư chất của đại sư tỷ, sợ rằng cũng chỉ là loại kia, cái gì mà Nam Ly tam tuyệt, cũng không sợ mất mặt.”
“Ai, thiên tư không bằng được người ta, cơ duyên nội tình cũng không cùng đẳng cấp, hoa tàn ít bướm chính là như thế đi.”

Tiếng chua ngoa nghị luận không ngừng líu ríu vang vọng, đến bên trong tĩnh thất cũng nghe được rõ ràng.
Lục Thải Vi dung mạo kiều mị mở mắt ra, khí độ thành thục và thân hình nở nang, tuyệt đối xứng với danh tiếng tuyệt sắc, môi đỏ kiều nhan mị hoặc phi phàm, nhưng lại ánh mắt lộ ra vẻ âm ngoan vô cùng khiếp người.
“Cơ duyên, nội tình?”
“A, khi thanh danh Lục Thải Vi ta truyền khắp Nam Ly Thiên Vực, hai nha đầu kia còn không biết đang ở đâu, luận thiên tư, luận dung mạo, không có người nào xuất chúng hơn so với ta!”
“Chỉ dựa vào một chút ngoại lực nho nhỏ, cũng muốn đề lên trên đầu ta, người nằm mơ nói mộng.”
Trong cơn giận dữ, Lục Thải Vi không còn hào hứng tu luyện nữa.
Tiếng nghị luận bên ngoài càng ngày càng vang vọng, sắc mặt cũng nàng cũng trở nên âm trầm.
Lấy ngọc giản ra, Lục Thải Vi lạnh giọng triệu hồi.
“Lập tức đi điều tra rõ ràng, rốt cuộc Thanh Doãn Tiêm Vân và Chung Ly Mộng có chỗ dựa gì.”
Hạ lệnh xong, Lục Thải Vi định thu hồi ngọc giản.
Xấu hổ giận dữ và lửa giận không ngừng đan xen, nàng đã không có kiên nhẫn chờ đợi tin tức trả lời.
Ngọc giản lại lập tức truyền về âm thanh.
Nghe tiếng vô cùng cung kính, dường như tràn ngập sự kính sợ và tôn sùng, tất cả đều như trước.
“Khởi bẩm sư tỷ.”
“Lời đồn, Chung Ly Mộng có được sự giúp đỡ của khách khanh trưởng lão Ngụy Trấn Phương, trong đại điển thủ tịch lấy ra mười vạn thi thể ma vật, hình như có thế lực mạnh mẽ trong bóng tối ủng hộ, cho nên trong chớp mắt đã trở thành thủ tịch của Thương Vân Thiên Cung.”
“Về phần Thanh Doãn Tiêm Vân, trước mắt cũng không có quá nhiều tin tức, chỉ là nghe nói sau khi đến đánh Thiên Đạo Tông, có được cảm ngộ đột phá cấp Thiên.”
“Nhưng mà nhận được tin tức của thám tử trong bóng tối truyền đến, hình như là có được sự chỉ điểm của trưởng lão Hùng Phấn, hình như còn được tặng bảo vật nào đó hộ thân, hình như phía sau cũng có thế lực không rõ.”
Ngụy Trấn Phương?
Hùng Phấn?
Cái tên đã từng nghe thấy vang lên, trong mắt Lục Thải Vi hiện ra vẻ sững sờ.
Hồi tưởng thêm một chút, trong đầu mới hiện lên ký ức của hai lão đầu này.
Lập tức, trên mặt của nàng lộ ra lãnh ý khinh thường.
Chẳng qua chỉ là hai trưởng lão phế vật thật giả lẫn lộn mà thôi.
Loại lão đầu này, nhiều nhất chỉ là có chút tư lịch, cũng không có bao nhiêu trọng lương, thế mà còn có cái gì mà bối cảnh chỗ dựa, còn có thể diều dắt hai nha đầu dung tục kia?
Bạn cần đăng nhập để bình luận