Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 525: Vật đại bổ siêu cấp

Tông chủ của Hằng Thiên Kiếm Trai kinh hãi nói: "Chỗ này còn lại một cái đầu rắn, hẳn là do vị kia ra tay."
"Mau nhìn có cái gì trên mặt đất".
Lúc này, tông chủ của Thiên Long Cốc lại truyền ra tiếng thốt kinh ngạc.
Mọi người nghe tiếng vội vã chạy tới nhìn xem, lập tức phát hiện trên mặt đất còn lại một đống cặn bã cùng một ít nước canh.
Cho dù khí trời rét lạnh, thì vẫn đang bốc lên từng tia từng tia nhiệt độ.
"Chờ một chút, những thứ này, tựa như là, tựa như là thịt của Thần Ấn Xà?"
"Còn có cái nấm này, cái nấm này tựa như là... Tựa như là Tuyết Thần Cô?"
"Dường như thật sự là Tuyết Thần Cô!"
"Hít "Thế mà, thế mà lại dùng loại tuyệt thế bảo vật như Thần Ẩn Xà cùng với Tuyết Thần Cô này để nấu canh, đây là cấp bậc thần tiên gì?"
Nhìn cặn bã canh còn lại trên đất, bốn người trừng to mắt, đã không biết nên dùng cái gì để hình dung chấn động trong lòng.
"Nếu như ta đoán không sai, Nhất Tuyến cốc lần này sinh ra thiên địa dị tượng, chính là bởi vì Tuyết Thần Cô này sinh ra".
"Chỉ tiếc, loại thiên địa dị bảo này, đã bị vị kia nấu canh uống mất.
Trên mặt tông chủ Hằng Thiên Kiếm Trai phức tạp không nói ra được.
Điều này chứng tỏ, bọn hắn lại không lấy được bảo bối ở nơi Nhất Tuyến cốc này.
Nhưng nếu thật là bị vị cao nhân kia hái, trong lòng bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao cũng là cường giả vi tôn.
Nhưng mà dùng loại bảo bối này để nấu canh, còn vứt cặn bã lại trên mặt đất, hành động phí của trời như vậy, thật sự là để bọn hắn cực kỳ khó mà tiếp nhận!
"Chẳng lẽ vị kia đi vào Nhất Tuyến cốc, chính là tới để ăn bữa canh này?" Tông chủ của Thương Hải Sơn phức tạp hỏi.
"Theo ta thì không phải, càng giống như là đi ngang qua nơi đây, nhìn thấy Tuyết Thần Cô này, thuận tay nấu một bữa canh mà thôi".
Tông chủ của Thái Nhất Cốc nói với sắc mặt khó coi.
Nghe vậy.
Những người khác nhịn không được giật giật miệng, trong lòng cực kỳ khó chịu.
E rằng, thật đúng là như vậy.
"Nhưng mà, đừng nhìn những thứ này chỉ còn cặn bã, chỉ sợ cũng là vật đại bổ đấy!"
Lúc này, tông chủ của Hằng Thiên Kiếm Trai nhìn cặn bã của canh rắn còn lại trên mặt đất, liếm môi một cái, hỏi dò: "Hay là..."
Lời này, lập tức khiến ba người khác xem thường.
"Tuy không phủ nhận những vật này là vật đại bổ, nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng là chưởng môn nhân của tứ đại tông môn, nhặt cặn bã còn thừa lại của người khác thì còn ra thể thống gì?"
"Đúng đấy, cho dù người kia thực lực mạnh hơn, chúng ta cũng không thể đi ăn đồ còn thừa lại của hắn được".
"Là một tông chủ, vẫn cần phải giữ lại tôn nghiêm".
"Được rồi, đuổi theo sát vị kia, bảo vật không lấy được, làm quen với người ta một chút cũng không tệ."
Bốn người lần nữa bước lên lộ trình, theo sát sau lưng Dịch Phong với khoảng cách hơn trăm trượng.
Nhưng vừa đi một lúc, liền phát hiện bỗng nhiên thiếu đi một người, không thấy tông chủ của Hằng Thiên Kiếm Trai đâu nữa.
"Kiếm Hoành Thiên đâu?"
Tông chủ của Thái Nhất Cốc nhịn không được hỏi.
"Không biết, mới vừa rồi còn ở đây mà."
Tông chủ của Thương Hải Sơn cũng tràn ngập buồn bực.
Mà ở chỗ không xa phía sau, tông chủ của Hằng Thiên Kiếm Trai Kiếm Hoành Thiên nhẹ nhàng vòng ngược trở về, đi tới nơi có cặn bã canh.
"Tôn nghiêm cái gì, nói là nói như thế, nhưng cái đồ chơi này vạn nhất ăn vào có thể có được chỗ tốt thì sao?"
"Dù sao, cũng sẽ không có ai nhìn thấy".
Hắn lặng lẽ nhìn bốn phía một chút, thấy bốn bề vắng lặng, cái lưng liền cúi xuống lè lưỡi, liếm lấy một cái nhanh như cắt.
Chỉ liếm một cái, lập tức khiến cho toàn thân hắn chấn động.
Cảm thấy năng lượng trong cơ thể mình tăng lên một cách rõ rệt, ngay cả thiên phú và tu vi cũng đang được cải thiện.
Giờ khắc này, ánh mắt hắn sáng rực lên.
"Ha ha ha".
"Quả thực chính là vật đại bổ siêu cấp, ba tên đại ngốc kia, may là lão phu nhìn thấu mọi việc, liếc mắt liền nhìn ra những cái cặn bã này... Không, thần canh bất phàm".
Hắn há miệng muốn cười to lên, nhưng mà nhớ tới ba người còn lại vẫn ở chỗ không xa, cho nên hắn vội vã che miệng lại lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
Sau đó lấy xu thế sét đánh không kịp bưng tai, liếm cặn bã còn lại trên mặt đất không còn thừa lại một giọt.
"Ngươi đi đâu làm cái gì vậy?"
Nhìn thấy Kiếm Hoành Thiên bỗng nhiên lại xuất hiện, ba người khác dồn dập hỏi hắn.
"Ta..."
Kiếm Hoành Thiên chột dạ liếm môi một cái, ngầm hiểu ý nói:
"Ách, ha ha, vừa rồi bụng không thoải mái, ở đằng sau đi nặng chút".
Lời này, lập tức khiến mọi người xem thường.
Dù sao cũng là tu vi Võ Đế, thế mà còn muốn đi. Tông chủ của Thái Nhất Cốc là phái nữ duy nhất ở trong đó, còn vô ý thức phẩy phẩy bàn tay, rời xa khỏi Kiếm Hoành Thiên mấy bước.
Nhưng mà bọn hắn cũng không truy cứu, toàn bộ đều tập trung vào trên người Dịch Phong ở phía trước.
Thấy thế, mắt nhỏ của Kiếm Hoành Thiên lấp lóe, đắc ý cười một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận