Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 430: Chuyên gia (2)

"Chán quá đi" Cấu tử dang chân sau ra, đi tiểu ở dưới gốc cây, hùa vào nói.
"Hai vị ca ca, hay là chúng ta nuôi chim đi" Một con rết chui ra từ trong rễ cây rồi cười hì hì nói.
"Một con chim ngu ngốc thì có gì tốt mà nuôi chứ?" Lâu Bản Vĩ liếc nhìn Hắc Vũ đang bị xích ở bên cạnh, ngoài ra còn có ba tên yêu của Tây Yêu Lâm, mặt hắn tỏ vẻ khinh thường nói.
Vừa mới nói xong, hắn chợt phát hiện ra cái gì đó.
Hắn vừa phun cọng cỏ đuôi chó trong miệng ra, vừa đứng dậy nhìn về phía xa xa.
Trong một khe nứt của tảng đá ở cách đó không xa, một cái mông to màu đen đột ngột xuất hiện ở đó, còn thỉnh thoảng đung đưa, cực kỳ nổi bật.
"Hu hu hu, rốt cuộc hòn đảo này bị sao vậy?"
"Ta thật chỉ là một con gấu nhỏ đáng yêu thôi mà, hu hu hu, cứ từng kẻ đáng sợ đến đây như vậy, có còn để cho ta sống không..."
"Không ai nhìn thấy ta hết".
"Các ngươi không nhìn thấy ta, đi mà đi mà, không nhìn thấy ta đâu".
Con gấu đen rúc đầu vào trong kẽ hở, cái mông cong lên run rẩy cầu nguyện.
Nhưng mà ngay lúc nó vừa nói, bỗng nhiên một bàn chân tới từ nơi nào đó đá thẳng vào mông của nó.
Gấu đen nhảy dựng lên theo bản năng, lập tức thấy những kẻ làm cho nó hoảng sợ đang ở đó.
"A, ?
"Các ngươi đừng tới đây."
"Ta rất lợi hại, cẩn thận ta bẻ cổ các ngươi."
"Gừ".
"Khà..."
Vừa nói, gấu đen vừa ra dấu động tác, âm thanh dữ tợn vang lên.
Có lẽ thấy việc hù dọa cũng không thể dừng được chuyện này, nó bỗng nhiên thay đổi, nằm trên mặt đất ôm tim hoảng sợ.
"Ca ca, ca ca!"
"Ta chỉ là một con gấu nhỏ vô hại".
"Ta sai rồi, đừng tới đây, chao ôi chao ôi, không được, không được, ta chết, ta phải chết mất..."
Nói xong thì nó duỗi thẳng lưỡi nằm trên mặt đất, không nhúc nhích...
"Ô ô".
"Chuyên gia à?"
"Dạ Phong ta sống ở trên đời này chưa từng khâm phục ai. Ngươi là trường hợp đầu tiên đấy".
Nhìn thấy cảnh này, Dạ Phong Rết Yêu chui ra từ trên đầu cẩu tử, nhất thời thốt lên với vẻ tán thưởng.
"Khánh, đi bắt nó lại".
Lâu Bản Vĩ ở phía sau phất phất tay thong thả nói.
"Rõ ca".
Cẩu Tử đáp một tiếng, rồi đi tới hướng con gấu đen đang giả chết kia.
"Này, đồ đần độn, dậy mau, ở trước mặt ca ta thì giả chết cũng vô dụng" Cẩu Tử vênh váo tự đắc nói.
"Đúng, mặc dù thật sự ta rất ngưỡng mộ ngươi, nhưng ở trước mặt ca, giả chết cũng vô dụng thôi." Dạ Phong đúng lúc bò ra ngoài quát lên.
"Nếu ca để cho ngươi sống thì ngươi có thể sống, bảo ngươi chết thì ngươi phải chết".
"Hu hu, ta sai rồi, ta sai rồi, ta đứng lên đây" Gấu đen vội vàng bò dậy, khụy xuống đất, khóc lóc nói: "Cầu xin mấy vị đại nhân tha cho ta đi".
"Tha cho ngươi? Hừ, nói, ngươi ở chỗ này lén lút làm gì vậy hả?"
Cẩu Tử nghiêm túc quát lên.
Câu nói này khiến cho gấu đen sợ hãi run lên.
Lúc này nó run lập cập nói: "Mấy vị ca ca, ta sai rồi, ta sai thật rồi, chẳng qua ta là một con gấu nhỏ bị phong ấn ở chỗ này, ngày thường vô hại với cả người và động vật, chỉ dựa vào việc ăn cỏ uống sương mà sống, mới vừa thấy các vị đại ca khí thế hào hùng, trên đỉnh đầu có kim quang phản chiếu, cho nên ta nhìn một cái thì đã biết là có vị đại nhân xuất hiện, vì vậy ta sợ đụng phải mấy vị, lúc nãy mới trốn ở chỗ này, ai ngờ lại không cẩn thận bị bắt gặp."
"Hứ?"
"Hình như những lời mà ngươi nói cũng thú vị đấy".
Cẩu Tử nhướng mày nói: "Vậy ngươi nói thử xem bọn ta là những nhân vật vĩ đại như thế nào?"
"Vậy gấu con ta xin mạo phạm nói một chút".
Vừa nói, nó vừa nhìn về phía Dạ Phong Rết Yêu, nói tiếp: "Ví dụ như một vị này, mặc dù vóc dáng thấp bé, thế nhưng nhìn ánh mắt phát ra sự sắc bén là có thể biết rằng, đây là một vị cố vấn khác người".
"Còn về vị này...
Nói xong, nó lại liếc mắt nhìn về phía cẩu tử: "Vị này có thần sắc nghiêm nghị, cử chỉ gây sức ép, cho nên chắc chắn thân phận ở trong đội ngũ hết sức quan trọng".
"Còn vị cuối cùng này..."
Nó quay sang nhìn về phía Lâu Bản Vĩ, âm thanh ngừng một lát.
"Ngươi mau nói đi."
Lâu Bản Vĩ híp mắt lại một cái, bận bịu móc móc lỗ tai.
"Vị này mới thật sự là đại năng tuyệt vời nhất."
"Mang theo khí tức của một kẻ có máu mặt, nhìn một cái biết ngay là nhân vật quan trọng nhất trong đội ngũ, là người quyết định tuyệt đối, hơn nữa dáng vẻ khôi ngô tuấn tú, phong lưu hào phóng, phong độ phi thường".
"Coi như không nói tới những thứ đó, ngay cả y phục cũng không thể chê, y phục đen như gió thổi ở hồ làm nổi bật lên khí tức siêu nhiên, thật là khiến cho người ta phải quỳ lạy phục tùng".
"Mà kẻ hèn mọn như ta lại hệt như con thú cưng, trên cổ đeo một cái chuông kêu leng keng, không ngừng vẫy đuôi mừng chủ nhân".
Gấu đen chạm vào tim mình, giống như móc ra hết những lời từ sâu trong đây lòng ra mà nói vậy.
"Nghe kìa".
"Nghe những gì người ta nói kìa."
"Nói hay làm sao, tổng kết về chúng ta tốt biết bao ấy nhỉ?"
Âm thanh của gấu đen vừa dứt, Lâu Bản Vĩ lập tức thốt ra lời khen ngợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận