Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 736: Chung quy là đã chết

Trong khoảng thời gian này Khương Chí vẫn luôn trong tình trạng không thể bình tĩnh nổi.
Nàng ta không thể nào hiểu được, tại sao một kẻ tiên nhân nho nhỏ lại có thể nhẹ nhàng bắt cá, hơn nữa tại sao những con cá này lại cắn chết những người khác.
Khương Chí cứ thế chìm đắm trong mớ cảm xúc nghi hoặc này mà vượt qua rất nhiều ngày trên đảo Ám Ảnh.
Nàng ta vốn tưởng rằng các loại cá ở trong biển có thể ăn, chỉ cần sử dụng những biện pháp của phàm nhân là có thể sống sót.
Thế nhưng từ ngày ấy trở về sau, nàng ta ngay cả bờ biển cũng không dám tới gần.
Để sống sót ở đây nàng ta không thể điều động tiên nguyên để duy trì sinh tồn.
Chỉ là nếu cứ như vậy, bản thân nàng ta không chỉ bị lực lượng cuồng bạo trên đảo Ám Ảnh chậm rãi phản phệ, mà còn bởi vì không ăn không uống gì dẫn đến từ từ suy yếu.
Sau khi trải qua một khoảng thời gian lang thang trên đảo Ám Ảnh nàng ta đã đói đến mức sắc mặt vàng như nghệ, môi khô nứt nẻ, cả người suy yếu lung lay sắp đổ.
Nàng ta biết nếu cái trạng thái này của mình ở trong hoàn cảnh gió cát bình thường chắc chắn sẽ bị bầy kền kền hung tàn kia xơi tái.
Vì thế nàng ta chỉ có thể đi vòng quanh các bụi cây sa mạc tiến vào trong rừng.
Bước vào cánh rừng, Khương Chí lập tức sợ đến ngây người.
Bởi vì nàng ta nhìn thấy gần như cả cánh rừng toàn là thi thể của sói Ám Ảnh...
Khương Chí không thể tin vào mắt mình mà trợn to mắt.
Phía trước chỉ là ba đến bảy con sói, nhưng mà ở đây lại gần như cả cánh rừng toàn là thi thể sói Ám Ảnh, số lượng nhiều đến nỗi không thể đếm được!
Người lợi hại như thế nào mới có thể làm được việc này?
Chẳng lẽ trên hòn đảo thật sự xuất hiện một tồn tại vô cùng khủng bố?
Khương Chí không thể xác định được. Nàng ta thật cẩn thận đến gần thi thể một con sói.
Khương Chí nuốt nước miếng, rồi nhặt những nội tạng bị vứt bỏ ở một bên lên thổi thổi, sau cùng bắt tay vào nhóm lửa ở trong rừng.
Khương Chí ăn uống no nê ngồi một mình trong rừng rồi tự hỏi.
Nàng ta tính đi tìm cái người mình đã gặp ngày hôm đó trước tiên.
Nàng ta muốn đối mặt với hắn để hỏi cho rõ là tại sao hắn bị những con cá đó cắn mà vẫn bình yên vô sự.
Khương Chí quyết định như vậy rồi không chút do dự bắt đầu lên đường.
Đi ra khỏi cánh rừng không lâu, Khương Chí liền dừng lại trước một cỗ thi thể.
Đàn kên kền phía trên bị nàng ta đuổi bay đi.
Khương Chí lạnh lùng nhìn bộ thi thể trước mắt.
Một phần bộ thi thể được che lên bằng một tấm da sói, còn thi thể thì đã bị kền kền ăn hết chỉ còn trơ lại xương cốt.
Xương cốt lạnh lẽo trắng hếu, dễ dàng có thể thấy được tấm da sói có màu lông sáng.
Khương Chí ngồi xổm xuống, cầm tấm da sói lên nghiêm túc quan sát.
"Tấm da sói này..."
Nàng ta thì thầm trong miệng, ánh mắt kinh ngạc dần dần bình tĩnh trở lại.
"Thật sự là phần da đầu của loại sói kia".
Khương Chí nói xong bất đắc dĩ lại thở dài.
"Quả nhiên, cuối cùng vẫn phải chết".
Nàng ta cười khổ một tiếng. Vậy mà nàng ta còn nghĩ rằng hắn bình an không có việc gì. Thì ra bản thân nàng ta đã quá xem trọng hắn.
Cũng đúng thôi, tại đảo Ám Ảnh này, một tiên nhân nhỏ bé có thể sống lâu vậy đã là rất giỏi rồi.
Khương Chí cảm thấy có một chút thất vọng. Nàng ta mở tấm da sói mở ra, sau đó nhặt từng cái xương trắng lên bỏ vào trong đó gói kĩ lại. Cuối cùng nàng ta tìm tảng đá có thể cản gió rồi an táng bộ xương xuống.
"Đảo Ám Ảnh này chính là chỗ ngươi an nghỉ" Nàng nhìn chỗ vừa mới mai táng bộ xương nhỏ giọng nói. Bị truyền tống đến nơi đây, cũng là mệnh của ngươi, an giấc ngàn thu đi".
Nàng ta nói dứt lời rồi nhắm mắt lại.
Đột nhiên, có tiếng động cuồn cuộn rít gào truyền đến làm Khương Chí hoảng sợ.
Nàng ta vội vàng đi ra nhìn về hướng có tiếng động rít gào truyền đến.
Rất nhanh nàng ta bỗng nhiên bừng tỉnh.
Thanh âm này truyền đến từ Biển Đen.
Là tiếng Biển Đen đang rít gào, nhưng không chỉ là rít gào mà còn giống như tiếng nó thức tỉnh rống lên giận dữ!
Khương Chí nghĩ tới những nội dung trên một quyển sách cổ mà nàng ta từng đọc qua. Trên đó có viết về đảo Ám Ảnh.
Nguồn gốc của đảo Ám Ảnh chính là Biển Đen, trong đó có Cự Ma sinh sống, nó có tên là Ma Hoạt. Thân thể Ma Hoạt giống như một con mãng xà to lớn, cơ thể có bốn cánh và sáu chân, ngủ dưới biển sâu.
Sau khi nó thức tỉnh có thể nuốt trời, che lấp mặt trời.
Ma Hoạt này cứ cách một ngàn năm sẽ thức tỉnh một lần. Khi nó thức tỉnh sẽ cắn nuốt toàn bộ tinh khí của sinh linh trên đảo.
Tiếng gầm giận dữ của nó vang lên rung trời, mang theo tiếng sóng gầm dữ dội.
Khương Chí liên tục lui về phía sau mấy bước. Nàng ta hoảng sợ đến mức cả khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu.
Tiêu rồi... Là Ma Hoạt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận