Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2266: Toàn tông khuất nhục (2)

Tiếng nói âm trầm vang vọng, mấy vị trưởng lão bị hù dọa đến vội vàng cúi đầu quỳ xuống đất.
“Tông chủ thứ tội…”
Về tình về lý, lời nói của Dịch Phong đều không có gì để bới móc, bọn họ cũng tự nhận đuối lý, căn bản không dám lên tiếng cãi lại. Những đệ tử cũng ở lại thủ vệ tông môn như thế, cho dù không có bị Dịch Phong điểm danh, nhưng cũng cả mặt xấu hổ quỳ xuống đất yên lặng chờ.
Sau mấy giây, Dịch Phong nhìn người quỳ lạy ở bốn phía, trang nghiêm lên tiếng.
“Các ngươi cô phụ kỳ vọng của tông môn, thời khắc đại chiến lâm trận bỏ chạy, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha.”
“Từ nay về sau, các vị trưởng lão phạt bổng lộc ba năm, lưu thủ chức trưởng lão ngoại môn tĩnh tư ngẫm lại lỗi lầm, những đệ tử còn lại cũng ở ngoài ngoại môn, các ngươi tự giải quyết cho tốt, biết thẹn sau này xông lên.”
Lời này vừa nói ra, mọi người liên tục bái phục.
“Cảm ơn ân nghĩa của tông chủ!”
“Tông chủ khoan dung độ lượng, chúng ta xấu hổ!”
“Chúng ta chắc chắn sửa chữa, vì tông môn kiến công lập nghiệp!”
Những trưởng lão và đệ tử này, phần nhiều là môn nhân trước đây của Đãng Kiếm Tông, tu vi và tính cách có kém hơn một chút, nhưng quanh năm lăn lộn ở dưới tầng cuối cùng, tầm nhìn và sự tự mình biết mình không hề kém chút nào.
Sợ chiến chính là tội lớn, Dịch Phong giáng bọn họ thành đệ tử ngoại môn, loại trừng phạt này đã coi như là mở ra đại ân, bây giờ Tân Kiếm Tông đến Kim Đao Môn cũng có thể xử lý, chuyện một bước lên cao là trong tầm tay, có đồ ngốc mới nghĩ đến việc rời khỏi đây!
Vào loại thời khắc mấu chốt này, Dịch Phong còn có thể cho bọn họ cơ hội, cái gọi là trừng phạt này, nói là ân nghĩa cũng không quá đáng.
Người quỳ trước cửa đại điện Tân Kiếm Tông đều là tiếng cảm ơn, tông môn trở nên một lòng đoàn kết.
Nhìn thấy mọi chuyện thuận lợi, Dịch Phong tiếp tục lên tiếng.
“Bây giờ thưởng phạt đã xông, trước mắt màn đêm sắp buông xuống, nhân cơ hội hôm nay là ngày vui của Tân Kiếm Tông chúng ta, sẽ thiết yến chúc mừng một hồi, tất cả môn nhân cùng cộng hưởng niềm vui hôm nay!”
Lời này vừa nói ra, trưởng lão và đệ tử sợ chiến lúc trước, đã vô cùng mang ơn đối với Dịch Phong, liên tục dập đầu hành lễ.
Trước cửa đại điện.
Thân ảnh quỳ gối như sóng triều, tiếng kích động reo hò như sấm mùa xuân!
“Tông chủ anh minh!”
“Tông chủ anh minh!”
“Tông chủ anh minh!”
Toàn bộ trên dưới Tân Kiếm Tông, đã hoàn toàn bái phục Dịch Phong, nếu nói lúc trước là kính sợ Dịch Phong, phần nhiều bởi vì sợ hãi tu vi của Dịch Phong và đại hộ pháp, bây giờ kính sợ trong lòng, đều là sự kính phục từ tận đáy lòng.
Dịch Phong tu vi cao thâm, xử sự lại rộng lượng công bằng như thế, cộng thêm hành động một tay thưởng phạt phân minh, đã hoàn toàn khiến cho Tân Kiếm Tông thay xương đổi thịt, toàn bộ trên dưới tông môn đều tràn đầy kích động và kinh hỉ.
Nhìn những thân ảnh có khuất phục có sùng kính, bên trong mắt người thanh niên áo đen hiện lên vẻ mỉm cười, yên tĩnh hưởng thụ niềm vui tối nay, đợi đến khi tiệc rượu mở ra, nâng ly chúc mừng càng làm cho hắn cả người thoải mái.
Nhất thời, tiếng cười thoải mái quanh quẩn đại điện Tân Kiếm Tông, trở thành ký tức tươi đẹp nhất của không ít người.
Ăn miếng thịt lớn, uống chén rượu lớn.
Chuyện vui sướng nhất trong cuộc đời, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
Tiệc ăn mừng kéo dài đến mãi đêm khuya mới tan, thỉnh thoảng còn có thể nghe được phía xa có đủ loại tiếng cười vui vẻ.
Trong đại điện.
Lúc này chỉ có Dịch Phong và người thanh niên áo đen cùng ngồi.
Nhìn dáng vẻ toàn trường ly bàn bừa bộn, trong mắt hai người mỉm cười hơi có chút cảm khái.
Nhìn thấy người thanh niên áo đen uống xong một bình rượu cuối cùng, dốc dốc bầu rượu cũng chỉ có mấy giọt rượu nhạt rơi vào trong miệng, trong mắt lộ ra mấy phần ánh sáng tiếc nuối, hắn ta âm thầm thở dài dựa vào đại ỷ.
Bộ dáng kia, nhìn có vẻ còn chưa tận hứng.
Dịch Phong cười nhìn chăm chú nói: “Sao thế? Uống thêm một chút nữa?”
Vừa dứt lời, người thanh niên lập tức mỉm cười ngước mắt, trong mắt lộ ra ánh sáng.
“Thêm một chút nữa!”
Dịch Phong khẽ gật đầu, tiếp tục lên tiếng hỏi.
“Ừm.”
“Vẫn là rượu hoa đào?”
Nghe tiếng, ý cười trong mắt người thanh niên áo đen càng đậm hơn.
“Huynh đệ, quả nhiên ngươi hiểu ta, vẫn là rượu hoa đào, uống cái khác ta ho khan!”
Nghe thấy lời này, ý cười của Dịch Phong cũng càng đậm, lên tiếng gọi đệ tử đứng thủ vệ ở ngoài cửa, rất nhanh đã có mấy vò rượu hoa đào được đưa đến.
Hai người ngồi đối diện bàn rượu, tràn ngập cảm khái.
Tình cảnh này, không khỏi khiến người ta nhớ lại đủ chuyện năm đó, tuy thân ở tha hương, nhưng người ở trước mắt không có chút nào thay đổi, có thể ở trong lợi ích giang hồ kết được người bạn tri kỉ như vậy, nên uống cạn một chén lớn!
Hai người rót đầy chén trống rỗng trước mắt, sau khi cụng chén vào nhau thì uống một hơi cạn sạch.
Người thanh niên áo đen liên tục cười lên, vẫn là lời nói tán thưởng không dứt như năm đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận