Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 295: Sắp phá Thánh rồi

“Võ Tông?”
“Không, Võ Tôn…”
“Chết tiệt, hình như còn hơn vậy nữa.”
“Chạy mau!”
Dưới uy thế của Ngao Khánh, hàng rào phòng vệ của ba tên kia như bị đổ vỡ, không thèm quan tâm đến Lý Nhất Hàm, lập tức bỏ chạy.
Thấy vậy, cẩu tử liếc nhẹ bọn chúng một cái.
Một bàn chân nhẹ nhàng giơ lên.
Sau đó lại nhẹ nhàng đặt xuống.
Vụt.
Một bộ móng vuốt khổng lồ từ không trung bay tới, tóm chặt ba tên kia.
“A a a!”
Kèm theo ba tiếng la hét thảm thiết là ba tên kia đã bị giã thành cái bánh nhân thịt.
Một lúc sau.
Xung quanh đã bắt đầu yên tĩnh trở lại.
Nhưng sắc mặt trắng bệch của Lý Nhất Hàm thì chưa thể hồi phục, hít thở cũng phải thở bằng miệng từng đợt từng đợt.
Vẻ mặt đầy phức tạp và ngượng ngùng.
Đám người này…
Rốt cuộc mấy người này là ai!
Có còn lẽ trời không vậy?
Đến một con chó cũng đáng sợ như vậy!
Cũng có thể nói, một người tu luyện như nàng ở trong một đám gọi là “người phàm” nhưng đến một con chó cũng không thể đánh lại được.
“Ngươi còn muốn ngồi nữa không?”
Cẩu tử thu lại khí thế, liếc nàng một cái, ung dung hỏi.
“Không không, không ngồi nữa.”
Lý Nhất Hàm hoang mang trả lời.
Nàng vốn nghĩ rằng đây chỉ là một con chó bình thường, định tranh thủ lúc chỉ có mỗi con chó ở đây có thể nhẹ nhõm hơn một chút.
Nhưng vừa nãy nhìn thấy những thủ đoạn của cẩu tử này, mới phát hiện khi ở chung với hắn không hề nhẹ nhõm chút nào.
Một người và một chó.
Quay trở về.
Nhưng trên đường đi, Lý Nhất Hàm mãi vẫn không thể bình tĩnh lại được, căn bản là còn chưa có thời gian để nhẹ nhõm.
Thận trọng nhìn sang cẩu tử đang ngồi bên cạnh, lại nhớ về dáng vẻ nó tùy tiện đánh chết ba tên Võ Hoàng, trong lòng như run lên.
Nhưng nàng vẫn dùng hết sự can đảm, không nhịn được mà hỏi: “Tiền, tiền bối, thuận tiện có thể hỏi một chút, tu vi của ngươi rốt cuộc là gì vậy?”
“Yêu Tôn… hay là Yêu Thánh?”
Cẩu tử vừa đi vừa dửng dưng nói: “Không có gì, không quan trọng, bởi vì ở trước mặt chủ nhân, là Tôn hay Thánh cũng được, có thể hôm nay là vậy, nhưng mai thì lại không phải. “.
“Ý của ngươi không phải là…?”
Lý Nhất Hàm trút một hơi nặng nề, có chút không dám tin vào suy nghĩ của bản thân.
“Đúng vậy, là như ngươi nghĩ đó.” Cẩu tử nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Bởi vì có thể ngày mai là Đế rồi ấy chứ.”
Trong lòng Lý Nhất Hàm lộp bộp một tiếng, suýt chút nữa không đứng vững, ngã nhào trên mặt đất.
“Đúng rồi, ngươi đừng gọi ta là tiền bối, cũng đừng nói chuyện với ta.” Lúc này, Cẩu tử lại nhắc nhở: “Bởi vì ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta là một đám người bình thường, mà ta, chỉ là một con chó.”
Dứt lời!
Cẩu tử dẫn đầu bước về trại.
Một mình Lý Nhất Hàm hoang mang đứng im trong gió.
Một đám người bình thường.
Một con chó…
Thật là ha ha.
Sau khi chuẩn bị xong củi lửa và một loạt đồ, Dịch Phong nhóm lửa lên, trực tiếp nấu nồi canh rắn.
“Cho thêm chút dược liệu nào!”
Ở phương diện ăn uống, đặc biệt là loại canh này, từ trước đến nay Dịch Phong sẽ không quên kỹ năng dung hòa các vị thuốc đã đạt tới cảnh giới sánh vai cùng thần của mình.
Đương nhiên.
Kỹ năng này nói trắng ra là kỹ năng chữa trị, mà kỹ năng chữa trị bao gồm chế thuốc, ngoài cái đó ra còn có châm cứu, nắn xương, một đống tạp nham khác, dù sao cũng là có liên quan đến chữa bệnh trị thương.
Vì vậy nhìn có vẻ là một kỹ năng chữa thương, thật ra là bao gồm tất cả.
“Tuyệt cú mèo!”
“Chỉ là không biết có thể tăng bao nhiêu kinh nghiệm cho trù nghệ của ta.”
Dịch Phong mở vung ra phẩy phẩy, ngửi mùi thơm rồi lộ ra nụ cười thỏa mãn, đồng thời cũng nhớ đến một số nhiệm vụ hệ thống đưa ra.
Trước đó có một nhiệm vụ cầm kỳ thi hoạ, kỳ nghệ của hắn còn chưa hoàn toàn sánh vai với thần.
Rồi còn cả trù nghệ, tửu nghệ, trà nghệ, điêu khắc gì đó ở đằng sau còn kém xa hơn, không có cái nào sánh kịp với thần.
“Từ từ tới vậy, nhưng có cơ hội thì cứ tinh thông kỳ nghệ đã rồi nó tiếp, dù sao cầm kỳ thi hoạ là cùng một mục, chưa hoàn thành hết cứ thấy sao sao.”
Dịch Phong nhẹ giọng nỉ non.
Không lâu sau đó đã nấu xong canh rắn.
Mọi người nhìn thấy đến phát sáng, đến cả Lý Nhất Hàm cũng nuốt nước bọt.
Chẳng qua, đám người như Vinh thịt heo không có phân phó của Dịch Phong đều chỉ dám nhìn, nàng càng không dám có động tác gì, thậm chí là biết điều dịch sang một bên, không dám hi vọng xa vời có thể uống bát canh này.
“Ngây ra làm gì, đừng khách sáo, uống đi!”
Dịch Phong nói: “Lẽ nào còn cần ta đích thân đút các ngươi sao?”
“Cảm ơn tiên sinh.”
Mọi người mỗi người lấy một bát bắt đầu uống canh.
Nhìn thấy các loại linh khí bốc lên trong bát, thậm chí còn có nước canh bao hàm các loại võ ý, trong mắt mọi người nhất thời toả ra ánh sáng.
“Uống một bát này, chúng ta chắc là sắp phá Thánh rồi.”
Ngô Vĩnh Hồng nhẹ nhàng nói một tiếng, liếc mắt nhìn nhau với Lỗ Đạt Sanh, Tôn Gia Cát, Sở Cuồng Sư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận