Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1171: Long Ngư Vân Hồ (1)

Ngay phía trên cửa thành điêu khắc một cái đầu sói to lớn đồ sộ.
Nhìn thấy hoa văn, sắc mặt Ninh Thanh trắng bệch, bỗng nhiên lùi lại mấy bước, sau đó ngồi liệt dưới đất.
Liên quan đến cấm khu cấp sáu duy nhất mà nhân tộc đã định, toà thành mà ai nghe cũng đều sợ mất mật, đồng thời cũng làm tổn thất vô số cao thủ của nhân tộc, ngoại trừ manh mối về Giác Lang tộc, còn có một chút ghi chép mơ hồ.
Ngoại hình của nó từng được vẽ bằng một bức tranh.
Là nơi cùng tồn tại với Hắc Vực, lại thêm tin tức về cấm khu cấp sáu duy nhất, có ai không biết rõ đâu?
Cuối đường chân trân, có một toà thành đen kịt.
Tường thành đen kịt không thấy điểm cuối, cửa thành cao lớn, khắc một đầu sói khổng lồ, từ ngoài nhìn vào thấy một cột đá trận trời từ thành chọc lên, đâm thẳng vào mây...
Lại thêm Giác Lang tộc, tất cả những thứ này cũng đủ để cho Ninh Thanh biết đây là nơi nào.
Ninh Thanh tuyệt đối không ngờ rằng.
Suy đoán của mình hoàn toàn trở thành sự thật.
Giờ phút này bản thân mình đang ở hơn cả nhân tộc Thiên Vực xếp vào cấm khu cấp sáu - bên trong Ma thành.
Nàng cảm thấy bản thân mình sắp điên rồi.
Mấu chốt chính là.
Bây giờ nàng ở trong cái cấm khu cấp sáu này mà không chết, còn được đãi ngộ tốt, thêm một phần trứng xào cà chua?
Lúc này Dịch Phong đang từ từ cưỡi về Cửu giới.
Còn chuyện không lời từ biệt cũng vì Dịch Phong sợ phiền toái.
Lỡ như em gái kia tỉnh lại đòi lấy thân báo đáp ân cứu mạng thì sao trời?
Mặc dù cũng vui đó, nhưng dù sao mình cũng là người sắp chết...
Cùng lúc đó.
Phiêu Miểu Hồng ngồi trên đỉnh núi, ngẩng đầu nhìn về nơi xa.
"Tiểu thư, không cần phải tâm sự nặng nề vậy đâu, nhất định sẽ câu được con Long Ngư kia mà".
Sau lưng, La Thần hộ vệ đến gần, nhẹ giọng an ủi.
"Ai dà."
Nói đến chuyện này làm Phiêu Miểu Hồng cười khổ một tiếng.
Long Ngư nào có dễ dàng trồi lên như vậy.
"Tiểu thư đừng nản chí, tuy chúng ta không chắc có thể câu được hay không, nhưng nhiều người đến Vân hồ nhìn chằm chằm như vậy, chắc chắn sẽ có người câu được, cho dù Kiếm Cốc chúng ta phải tán gia bại sản để mua về, cũng sẽ không để ảnh hưởng gì đến ngươi" La Thần nói.
"Quá hạn rồi."
Phiêu Miểu Hồng mặt không đổi sắc nói.
"Quá lúc nào?"
La Thần không phản ứng lại.
"Thời gian nguyền rủa đã đến kì hạn cuối cùng rồi, ý của ta là cho dù bây giờ có Long Ngư thì cũng không phá bỏ được lời nguyền, kết cục đã định, chuyện này không thể hao tổn tâm trí của ta thêm được nữa rồi." Phiêu Miểu Hồng mặt không gợn sóng nói, dường như đã sớm tiếp nhận kết quả này.
"Không, không thể thế được, sẽ không đâu, sao lại hết thời gian được..."
La Thần liều mạng lắc đầu, vành mắt lập tức đỏ ửng lên.
"Dù sao trước mắt cũng không có chuyện gì để làm, chúng ta đến Vân hồ tìm vận may thử đi".
"Mặc dù ta đến cũng không làm được gì, nhưng nếu tìm ra chút cơ duyên gì đó thì sao, đều là chuyện tốt cho Kiếm Cốc".
Phiêu Miểu Hồng nhẹ giọng nói.
Dịch Phong xuất hiện làm cho Hồng Môn giải tán, hoàn toàn phá rối hết kế hoạch của nàng.
Cho nên giờ không còn kế hoạch gì nữa hết, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Mà nói đến Dịch Phong, Nhân tộc như hắn đi vào cấm khu cấp sáu, cho dù thực lực cường đại thế nào cũng vẫn cửu tử nhất sinh thôi.
Mặc dù biết hắn muốn tìm đường chết, nhất định cũng không phải chết thật, nhưng cũng minh bạch rằng đời này sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa.
Với thực lực hắn biểu hiện ra ngoài, cho dù tương lai có cơ hội thành thánh thật, tuy cực kỳ xa vời, nhưng không nhất định sẽ xuất hiện kỳ tích.
Nếu ngày đó thật sự xảy ra, hi vọng Dịch Phong còn nhớ lấy chút giao tình này, giúp nàng chiếu cố Kiếm Cốc!
Nhưng vào đúng lúc này.
Ngọc giản lấp loé.
Nàng lấy ngọc giản ra xem, không ngờ là tin tức Dịch Phong truyền đến.
"Này này, Hồng cô nương, là ta nè".
Phiêu Miểu Hồng ngớ ra.
Dịch Phong thực sự trở về được từ cấm khu cấp sáu?
La Thần bên cạnh cũng choáng váng.
Lúc trước Dịch Phong bắt Phiêu Miểu Hồng đi ngay trước mặt hắn, sau này nghe Phiêu Miểu Hồng kể lại mới biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.
Thế là hắn trừng to hai mắt hỏi: "Tiểu thư, gia hoả này đã chạy đến cấm khu cấp sáu rồi mà, không chết hả?"
Ngay khi hai người đang ngây ngốc, âm thanh Dịch Phong bất mãn lẩm bẩm vang lên.
"Chỗ ngươi nói tuy đúng là nhiều ma vật thật, nhưng cả đám bọn chúng yếu như gà á, đừng nói chết, ta còn không bị mất cọng lông nào, đúng là một chuyến phí công mà!"
Nghe vậy.
Khuôn mặt Phiêu Miểu Hồng co rút lại.
La Thần đứng cạnh run rẩy chỉ tay vào ngọc giản hô: "Tiểu tiểu tiểu tiểu thư, ngươi nghe xem thử, là tiếng người đó hả?"
Một lúc sau, Phiêu Miểu Hồng hít sâu một hơi.
Chấp nhận sự thật là Dịch Phong không hề chết.
Trong lòng không khỏi cảm khái, xem ra mình quá xem thường Dịch Phong rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận