Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 349: Hoá ra ta mới là tiểu lão đệ (2)

"Lão ca, ta khó mà kết giao được với người bạn tốt như ngươi, nếu là bởi vì một chút kỹ thuật điêu khắc mà ngươi trở thành như vậy, biết thế thì ta đã không tặng búp bê hồ lô cho ngươi rồi."
Dịch Phong phụng phịu nói.
Nghe vậy, trong lòng Hoang Vô Kính càng thêm cảm động.
Có điều, trong lòng hắn cũng nhất thời hiểu được, tâm lý của Dịch Phong khi nhìn hắn vào lúc này, giống hệt với tâm lý của hắn khi lần đầu tiên nhìn thấy Dịch Phong lúc đó.
Suy cho cùng là cao thủ cô đơn!
Bình thường quen có người lấy lòng, gặp được một người có thể thổ lộ tình cảm thật không dễ dàng.
Đương nhiên, chẳng qua bây giờ hắn mới là người thú vị trong mắt Dịch Phong.
"Được rồi!"
Trong lòng Hoang Vô Kính cảm thán một tiếng.
Xem ra Dịch Phong chẳng hề muốn bới móc gì hết, nếu một khi đã như vậy, hắn cũng sẽ không bới móc thêm nữa.
Hắn chỉ có thể phối hợp với Dịch Phong, tiếp tục làm người thú vị Dù sao, có thể kết giao bạn bè với một nhân vật như vậy, đó là phúc phận tu luyện kiếp trước của Hoang Vô Kính hắn!
"Vị cô nương này, ngươi có sao không?"
Mà lúc này, Dịch Phong đến trước mặt Thuỷ Hành, nâng Thuỷ Hành dậy rồi nhẹ giọng nói.
"Ta, ta ta không sao."
Thuỷ Hành lộ ra vẻ vừa mừng vừa lo, bối rối đáp.
Dù sao ban nãy nàng tận mắt nhìn thấy thanh niên này giẫm đạp lên kẻ mặc áo choàng đen khiến nàng kinh sợ kia.
Điều này chứng minh cho gì đây?
Điều này chứng minh rằng người trước mặt này còn là kẻ đáng gờm hơn cả người mặc áo đen kia.
Có thể nói, người này khiến cho nàng hoàn toàn không dám tưởng tượng.
Nàng liếc nhìn Hoang Vô Kính, trong mắt mang theo sự đố kị dày đặc. Đố kị vì Hoang Vô Kính có thể tạo mối quan hệ với nhân vật này.
Nàng biết, dù cho bây giờ tu vi mạnh hơn Hoang Vô Kính, nhưng cũng vĩnh viễn đấu không lại Hoang Vô Kính.
"Cô nương, lần sau cũng đừng chạy linh tinh khắp nơi, may mà ngươi gặp được ta, nếu như là người khác, hôm nay chỉ sợ ngươi cũng không đi được!" Dịch Phong nói ý sâu xa với Thuỷ Hành.
Dù sao lời này của hắn cũng không phải là không có lý lẽ.
Một nữ tử xinh đẹp như vậy, ở nơi phía trước không có thôn làng phía sau không có nhà trọ rất khó khiến người ta không nảy sinh ý nghĩ không nên có, nhưng hễ là có một chút ý nghĩ bất chính, sợ là cũng phải rơi vào kết cục bi thảm.
Nhưng lời này của Dịch Phong lại khiến cho Thuỷ Hành bỗng nhiên run lên.
Ý cảnh cáo tràn đầy trong lời nói của Dịch Phong!
Xem ra hắn đã nhìn thấu mục đích của mình từ lâu, chỉ là khinh thường việc động thủ với loại người như nàng nên mới tha cho nàng một con đường sống!
"Đa tạ".
Thuỷ Hành nói một tiếng cảm kích, nhanh chóng biến mất không thấy đâu trong màn sương mù.
Sau khi Thuỷ Hành đi không lâu, sương mù cũng lập tức tiêu tan.
Mà Dịch Phong đi theo Hoang Vô Kính băng qua núi non, cuối cùng cũng được mãn nguyện, đi vào trong thành.
Tên là thành Sơn Thuỷ.
Quả nhiên tòa thành Sơn Thủy này danh bất hư truyền, Dịch Phong đến tận đây mới biết thế nào là đẹp tuyệt vời.
Ở đây, không có khu phố và con đường bằng phẳng, cho nên kiến trúc toạ lạc trên mỏm núi gập ghềnh, bên cạnh vách núi hay phía trước thác nước.
Mà những kiến trúc này cũng được thiết kế điêu luyện sắc sảo, hoàn toàn hoà hợp cùng với sông núi.
"Tuyệt cú mèo!"
Dịch Phong xúc động không thôi, ở đây tưởng chừng như chính là sự kết hợp hoàn mỹ giữa những gì thiên nhiên ban tặng và con người.
"Ha ha, tiền... lão đệ thích là tốt rồi".
Hoang Vô Kính cười lớn tiếng, có điều sau khi biết thân phận thật của Dịch Phong mà còn phải tiếp tục xưng hô như vậy với hắn, quả là tiêu tốn không ít dũng khí.
Không lâu sau, Hoang Vô Kính dẫn Dịch Phong vào bên trong một tiểu viện.
Trong viện.
Thác nước chảy, đình lâu điện ngọc.
"Ha ha lão ca, có rượu không?"
Dịch Phong không nhịn được mà ngồi xuống ghế đá, không ngừng hỏi.
"Có rượu có rượu, hôm nay để ngươi uống thoả thích" Hoang Vô Kính vội vàng gọi người mang lên đủ loại rượu ngon, đồng thời còn gọi một tốp các em gái đến múa phụ hoạ góp vui.
Sau khi uống một ly với Hoang Vô Kính, nhìn Lâu Bản Vĩ thất thểu ngồi bên cạnh, ánh mắt Dịch Phong có hơi lay động.
Trong lòng có chút không đành lòng.
Cũng có chút áy náy vì ban nãy mình xuống tay hơi nặng.
Dù sao cái thứ này, mặc dù không khiến cho hắn bớt lo, nhưng đi theo hắn lâu như vậy, trong lòng Dịch Phong đã đối đãi với hắn như người một nhà từ lâu rồi.
"Vừa rồi không đánh đến mức khiến ngươi hỏng hóc chỗ nào chứ?" Dịch Phong kéo Lâu Bản Vĩ đến bên cạnh, vuốt lên bộ xương của hắn lộ ra từ dưới áo choàng đen, đồng thời hỏi han.
Lâu Bản Vĩ lắc lắc đầu.
Nhưng dáng vẻ, lại cực kỳ tủi thân.
"Khó mà đến được nơi đẹp như vậy, ngươi cũng tự đi chơi một chút đi!" Dịch Phong lấy ra một túi tiền, đếm đếm, vẻ mặt đau khổ nhét vào trong tay Lâu Bản Vĩ.
"Cút đi!"
Thấy thế, cả người Lâu Bản Vĩ kích động, tinh thần trở nên phấn chấn, hai tay vội vàng nhận lấy túi tiền.
Nhìn thấy cảnh tượng, đôi mắt Hoang Vô Kính tối sầm lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận