Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 339: Ngũ hành hỗn loạn

Chỉ chốc lát sau, hắn liền thấy được Dịch Phong đang đứng đợi hắn cùng với Lâu Bản Vĩ và Cẩu Tử.
Hắn vội vàng đi tới.
Nhưng vừa mới bước được hai bước thì lập tức cảm giác được một đòn hủy diệt thiên địa đánh về phía hắn.
Cảm nhận được nguy cơ của đòn này, một Võ Đế Hoang như Vô Kính không hề giữ lại thực lực mà phóng thích hết ra, lật bàn tay một cái, hùng hậu đánh một chưởng ra ngoài.
"Ầm".
Không gian phía trước, đột nhiên vang lên một trận rung chuyển.
Hoang Vô Kính thét lên một tiếng đau đớn, trong cơ thể cuồn cuộn không thôi, cũng may đòn nguy hiểm kia đã biến mất.
Nhưng Hoang Vô Kính lại không dám cử động.
Sắc mặt nghiêm trọng xưa nay chưa từng thấy.
Bởi vì đòn tấn công vừa rồi, rõ ràng là do cấm chế trận pháp nào đó phát ra, mà có thể phát ra lực công kích lớn như thế, chỉ có là một sát trận.
Không cần nghĩ cũng biết, bây giờ hắn đã ở bên trong một sát trận.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Phong.
Quả nhiên.
Dịch Phong đang đứng dậy nghênh đón hắn kia, đã biến mất không thấy.
Vì thế hắn nháy mắt phán đoán ra được, cũng không phải do hắn xui xẻo, vô tình đạp phải sát trận.
Mà là có người cố ý nhắm vào, đầu tiên sử dụng mê trận hạn chế tầm nhìn và nhận thức, lại sử dụng ảo trận hấp dẫn, từng bước từng bước để hắn đi vào sát trận đã được bố trí sẵn bên trong.
Thủ đoạn này vô cùng thận trọng, quả nhiên làm vô cùng hoàn mỹ.
"Chậc chậc, Hoang Vô Kính, bọn ta đã chờ các ngươi rất lâu rồi, rốt cuộc cũng chờ được ngươi."
Lúc này, ba bóng người bước ra khỏi sương mù, truyền ra tiếng cười chế nhạo.
"Các ngươi là ngũ hành hỗn loạn?"
Hoang Vô Kính biến sắc.
"Đúng vậy, chính là bọn ta, ngày đó ngươi giết đại ca của bọn ta, hôm nay bọn ta tới để trả thù ngươi." Một nam tử tóc đỏ trong đó nói.
"Hừ, ngày đó Kim Hành tàn sát bừa bãi, ý đồ lấy tính mạng của vạn người để luyện tà công, tuy ta không phải thánh nhân, nhưng cũng không vừa mắt hành vi này, giết hắn chính là thay trời hành đạo." Hoang Vô Kính trầm giọng nói: "Huống chỉ, người mạnh nhất trong năm người các ngươi là Thủy Hành không ở đây, chỉ dựa vào ba người các ngươi, có thể là đối thủ của ta hay sao?"
"Hừ, sắp chết đến nơi còn không biết hối cải!"
Nam tử tóc đỏ trầm giọng nói: "Đối phó ngươi, căn bản không cần đến nhị tỷ đích thân động thủ, ba người bọn ta cũng có thể dễ dàng đối phó ngươi, cuối cùng bây giờ ngươi lại rơi vào đúng trung tâm sát trận này..."
Hoang Vô Kính nhíu mày cái nhẹ.
Những lúc bình thường, chỉ cần không đụng phải Thủy Hành, hắn hoàn toàn không sợ đám người này, nhưng giờ phút này cả người hắn đang ở trong sát trận, muốn nhúc nhích còn khó, dưới tình huống này phải đối phó với ba tên kia, quả thật là vô cùng khó khăn.
"Bớt nói nhảm lại, các huynh đệ tiễn hắn lên đường đi!"
Nam tử tóc đỏ Hỏa Hành phát ra giọng nói lạnh giá.
Nghe vậy, Mộc Hành dẫn đầu thi triển thủ ấn.
"Mộc, trói buộc."
Kèm theo tiếng quát lạnh đó, mặt đất dưới chân Hoang Vô Kính đột nhiên nứt ra, sau đó vô số rễ cây giống như con rắn dài trườn lên, nương theo hai tay hai chân của Hoang Vô Kính bò lên, ý đồ trói chặt hắn lại.
Mà phía sau Mộc Hành, Thổ Hành cũng đồng thời thi triển bản lĩnh.
"Thổ, đại trọng lực thuật".
Sau tiếng quát lạnh đó, Hoang Vô Kính lập tức cảm nhận được bản thân đang phải chịu đựng một áp lực rất lớn, hai chân trực tiếp ngã khuỵu xuống đất.
Dưới tình huống như vậy, sắc mặt Hoang Vô Kính vặn vẹo, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Dùng sát trận hạn chế phạm vi hoạt động của hắn thì không nói, thuật trói buộc của Mộc Hành cùng thuật trọng lực Thổ Hành, không thể nghi ngờ gì là đẩy hắn vào tình cảnh họa vô đơn chí.
"Hoang Vô Kính".
"Đến địa ngục đi sám hối đi!"
Nhìn dáng vẻ này của Hoang Vô Kính, Hỏa Hành với gương mặt tràn đầy thù hận kia, kèm theo một trận cười ghê rợn, hai tay hắn nhanh chóng kết thành thủ ấn.
"Hỏa, lửa địa ngục."
Cùng lúc giọng nói đó phát ra, một quả cầu lửa khổng lồ được ngưng kết lại.
Nó giống như một mặt trời nhỏ cực nóng, mang theo năng lượng kinh khủng.
Giờ khắc này.
Nhiệt độ xung quanh tăng mạnh.
Không khí dường như sắp bắt đầu bị thiêu đốt.
"Chết đi!"
Cuối cùng, quả cầu lửa ngập trời này, đánh bay Hoang Vô Kính ra ngoài.
Thấy thế, Hoang Vô Kính mở to hai mắt nhìn.
Nếu là ngày thường, hắn có cách để ngăn cản một đòn này, nhưng hoàn cảnh hiện tại, hắn hoàn toàn không chống đỡ được.
Khóe mắt.
Lộ ra vẻ không cam tâm.
Hoang Vô Kính hắn cả đời này, cứ như vậy mà kết thúc sao?
Bùm!
Ngay tại thời điểm này, đột nhiên có một tiếng nổ vang lên.
Nhưng tiếng nổ này không phải đến từ đòn tấn công của Hỏa Hành, mà là từ nhẫn trữ vật của hắn.
Cùng lúc với vụ nổ, một luồng sáng đỏ chói mắt xuất hiện trước mặt hắn.
Trong luồng ánh sáng ấy, thấp thoáng một bóng người đang đứng.
Hắn duỗi thẳng dang hai tay hai chân và đứng trên không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận