Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 241: Cuối cùng cũng gặp được vị đó (1)

Mấy người khiêng Cầm Đài và Đệ Ngũ Trường Không ngẩng đầu nhìn nhau.
Hai người, một Võ Tôn, một Võ Tông.
Đội hình không tệ.
Nếu là trước đây, gặp cảnh giới như này thì kiểu thì cũng phải cười xã giao chào hỏi.
Nhưng bây giờ, căn bản không cần phải tiếp chuyện với bọn họ.
Nói chuyện không cần lịch sự thì cũng thôi đi, đi đến còn tỏ vẻ tự mãn, sợ người khác không biết mình là Võ Tôn hay gì, chẳng hiểu quy tắc gì cả.
Võ Tôn là cái thá gì chứ, đâu phải chưa từng gặp, với thực lực của tiên sinh, ở trước cửa võ quán là mấy vị tiên nhân cũng không có gì ngạc nhiên hết.
So sánh một chút, việc dọn đồ cho tiên sinh quan trọng hơn.
Thấy bị phớt lờ, Đệ Ngũ Trường Không nhanh chóng phản ứng lại hành động mạo phạm vừa rồi, siết chặt tay nói: “Bái kiến mấy vị tiền bối, ta là thiếu gia Đệ Ngũ Trường Không của Xuy Tuyết Sơn Trang, vị này là trưởng lão của sơn trang Đệ Ngũ Trận, vị đó là Thánh Nữ Thư Cầm Họa của Ma âm Tông.”
“Hân hạnh được gặp mấy vị.”
Với sự giới thiệu của Đệ Ngũ Trường Không, Đệ Ngũ Trận và Thư Cầm Họa đưa tay lên chào hỏi.
“Ừm.”
Thấy thái độ của đối phương khá là tốt, mấy người mới khẽ gật đầu, nhưng cũng không mấy nhiệt tình.
“Mạo muội hỏi các vị tiền bối, mọi người đang làm gì vậy?”
Thư Cầm Họa nhìn về phía Cầm Đài đế phẩm, nàng không kiềm chế được mà hỏi, mặc dù nàng ấy Võ Tôn, nhưng lại là người cư xử lệ độ nhất.
“Tiên sinh chuẩn bị khắc Cầm Đài này thành bàn cờ, chúng ta đang định chuyển vào trong cho hắn.” Lục Thanh Sơn tiếp lời Thư Cầm Họa.
“Cái g? ?”
“Khắc... khắc Cầm Thái thành bàn cờ?”
Thư Cầm Họa lắp bắp như cắn vào lưỡi, không thể nào tin nổi.
Đệ Ngũ Trường Không và Đệ Ngũ Trận đứng một bên cũng há hốc mồm, tỏ vẻ không thể tin nổi.
Nhìn dáng vẻ của bọn họ, Lục Thanh Sơn lắc lắc đầu.
Xem ra.
Đúng là những tấm chiếu mới chưa trải sự đời .

Lấy Cầm Đài đế phẩm làm bàn cờ thì có gì đâu chứ, bọn họ còn đang lo lắng thứ đồ này không xứng tầm đây này.
Thật sự không biết những tấm chiếu mới phơi phới này sau khi bước vào, nhìn thấy bên trong mà toàn thư họa, thánh phẩm và một đống bảo vật tiện tay vứt đi thì không biết sẽ có biểu cảm gì đây.
“Mạn phép hỏi, người mà được các vị gọi là tiên sinh, có phải là người mà vừa mới ra tay không?” Sau khi kinh ngạc quy đi, Đệ Ngũ Trận không kìm được lòng mà hỏi.
“Tất nhiên, trên đời này ngoài tiên sinh, còn ai có thể có được phong thái như vậy cơ chứ?” Ngô Vĩnh Hồng tự hào nói.
Sau khi xác nhận được, mấy người đó đều tỏ vẻ cung kính hơn không ít.
Ở trước mặt những cao thủ vô song như thế, bọn họ cũng không dám ra vẻ gì.
“Đúng rồi, các vị tiền bối, vãn bối xin hỏi thêm một câu nữa, cầm phổ tuyệt thế đó có phải là do vị tiên sinh đó viết không?” Thư Cầm Họa vội vã hỏi.
“Tất nhiên!”
Lục Thanh Sơn là một thế lực địa phương, dù không tham gia, không liên quan đến cổ mộ, nhưng tin tức ở đó hắn biết rõ như nắm trong lòng bàn tay, đương nhiên cũng biết được vì sao Thư Cầm Họa nói về cầm phổ đó.
Khi nghe được tin này, sắc mặt Thư Cầm Họa háo hức mong chờ.
Thực ra lúc nghe Giang Vũ nói cầm phổ này không phải do Vu Võ Kiệt viết, nàng cũng không ngạc nhiên.
Bởi vì ngay từ đầu nàng ấy đã nghi ngờ rồi, người như Vu Võ Kiệt, làm sao có thể viết ra được một bản cầm phổ thần sầu như thế.
Ít nhất phải là người phong độ phấp phới, tài năng vô song.
Chỉ là không biết là, vị đó...
Tuổi tác thế nào?
Mà lúc này, có ba luồng ánh sáng lóe lên, quét qua đây.
Ra là ba người Vân Tiên Khuyết.
Các nàng cũng thế, cũng đứng từ xa chứng kiến cảnh tượng hãi hùng ở võ quán.
“Mấy vị làm gì vậy?”
Khi Dương Mộc tiếp đất, hắn nghi ngờ cất tiếng hỏi mấy người Ngô Vĩnh Hồng.
Mấy người Ngô Vĩnh Hồng liếc nhìn bọn họ.
Chậc.
Lại là mấy tấm chiếu mới.
“Diện kiến các vị.” Vân Tiên Khuyết đáp lễ trước, trong lòng nàng rõ ràng có chuyện muốn hỏi hơn cái Cầm Đài đế phẩm này, lập tức hỏi Lục Thanh Sơn: “Tiền bối, lẽ nào là vị đó?”
“Ừ!”
Lục Thanh Sơn gật gật đầu.
Vân Tiên Khuyết run lên, không kìm được vui sướng, cuối cùng cũng gặp được vị tiên tri mà Lục Thanh Sơn nói.
Cùng một lúc, mấy người Vân Tiên Khuyết, Thư Cầm Họa, Đệ Ngũ Trường Không cúi người thành khẩn nói: “Ta muốn bái kiến vị tiên sinh đó, mấy vị tiền bối có thể vào báo một tiếng không?”
Lục Thanh Sơn nhìn họ, không khỏi bất ngờ.
Nhưng chỉ là, bọn họ bái kiến hay không bái kiến không phải chuyện khó với mấy người Lục Thanh Sơn, nhưng mấy người này không hiểu quy tắc, mạo phạm đến tiên sinh, như vậy là do bọn họ thất trách.
Bất giác, Lục Thanh Sơn nghiêm túc nhìn họ, nhắc nhở: “Bái kiến tiên sinh là tự do của mấy người, nhưng ta phải nhắc nhở mấy người trước.”
Mọi người đều nhìn về Lục Thanh Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận