Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 471: Mất tích tập thể

Họ thấy bảy nam tử áo xanh hóa thành bảy luồng ánh sáng bay về phía bên này, sau đó đáp xuống trước mặt mọi người.
"Cung nghênh tiền bối Trung Châu."
Nhìn thấy bảy nam tử này, nhưng người đại diện cho Đông Thắng nghênh tiếp nhao nhao khom người, trong ánh mắt cũng tràn đầy vẻ kiêng dè.
Không thể phủ nhận việc cao thủ bên Trung Châu rất mạnh.
Chỉ riêng sáu nam tử phía sau đã là Võ Đế Bát hay Cửu Mệnh gì đó rồi, còn nam tử dẫn đầu kia thì bọn họ hoàn toàn không thể nhìn thấu được tu vi.
Nam tử bên Trung Châu kia không biểu cảm gì gật đầu một cái, sau đó ánh mắt liếc nhìn những kẻ đại diện tới nghênh đón của Đông Thắng.
Sắc mặt hắn không khỏi sa sầm.
"Người của Đông Thắng Châu các ngươi yếu như vậy hả?"
"Nghênh đón chúng ta lại là một đống Võ Thánh, mạnh nhất cũng chỉ là một hai tên Võ Đế thôi hả".
"Tông chủ của các ngươi đâu?"
Mọi người Đông Thắng nhất thời lau mồ hôi một cái, cúi đầu ấp úng nói: "Tiền bối thứ lỗi, khoảng thời gian trước tông chủ của bọn ta mất tích không thấy người, cho nên, cho nên..."
"Đúng đúng đúng, tông chủ của bọn ta cũng nói là đi ra ngoài hai ngày thì sẽ về, thế nhưng đã sắp một tháng rồi mà vẫn chưa thấy đâu".
"Đúng vậy, tông chủ bọn ta cũng vậy."
"Tông chủ không ở đây, các trưởng lão kia đều ở đây chứ?" Nam tử áo xanh nghiêm nghị lên tiếng: "Chẳng lẽ các ngươi chính là trưởng lão? Nhưng đường đường một tông môn lớn ở một châu, ít nhất trưởng lão cũng phải là Lục Mệnh Võ Đế chứ?"
"À, thực ra bọn ta không phải trưởng lão."
"Thật sự không dám giấu giếm, các trưởng lão của bọn ta... cũng mất tích".
"Đúng, trưởng lão của bọn ta cũng mất tích".
Từng người cúi đầu nói.
"Hừ".
"Nói bậy nói bạ".
Lúc này nam tử cầm đầu giận dữ.
"Một tông môn hai tông môn mất tích thì cũng thôi đi, tông chủ và trưởng lão của tất cả tông môn các ngươi mất tích tập thể ư, các ngươi đang đùa ta sao?"
"Chẳng lẽ xem thường ta sao?"
Giọng nói nặng nề truyền ra, sức ép đè đám người không ngóc đầu lên được.
Nhưng đám người Đông Thắng Châu khóc không ra nước mắt.
Bọn họ thật sự không nói dối mà, tông chủ và trưởng lão đi ra ngoài cái là không có tin tức gì luôn.
Bọn họ cũng đang vì chuyện này sứt đầu mẻ trán, không biết phải làm sao đây.
"Thôi, vốn cảm thấy đám phế vật Đông Thắng các ngươi chẳng thể giúp được cái gì, có hay không cũng không sao hết, chỉ cần các ngươi nghe lời là được." Nam tử áo xanh lạnh nhạt nói.
Nghe vậy, sắc mặt của đám người Đông Thắng rất khó coi.
Nhưng mà trước sức ép của nam tử áo xanh, họ chỉ có thể cúi đầu nói: "Xin tiền bối phân phó."
"Bọn ta phụng lệnh Đoan đại nhân đến Đông Thắng đây khảo sát các pho tượng cổ, có thể sẽ ở chỗ này một thời gian, cho nên trong khoảng thời gian này các ngươi phải toàn lực phối hợp với chúng ta".
"Chuyện thứ nhất, chính là tìm cho bọn ta một chỗ ở.
Nói xong, ánh mắt hắn nhìn về phía một phụ nữ xinh đẹp.
"Nghe nói Tuyệt Sắc Cốc các ngươi, chỉ nhận nữ đệ tử?"
"Đúng vậy, tiền bối".
Sắc mặt của mỹ phụ cực kỳ khó coi, nàng gật đầu nói.
"Đi, ngươi trở về sắp xếp một chút đi, những ngày tiếp theo bản đế sẽ ở lại Tuyệt Sắc Cốc" Nam tử áo xanh lớn lối ra lệnh.
Giọng điệu không thể chối cãi khiến mỹ phụ cảm thấy rất khó chịu.
Nàng cũng biết rằng sau này sẽ có rất nhiều nữ đệ tử của Tuyệt Sắc Cốc phải chịu thiệt thòi.
Nhưng nàng phải đồng ý.
"Điều thứ hai..."
Người mặc áo xanh lại lên tiếng.
Tất cả mọi người hoảng sợ, và lập tức nhìn hắn ta.
"Các ngươi sợ cái gì?"
Người mặc áo xanh lạnh lùng hỏi.
"Không không..."
Đám người ấp a ấp úng, cố hết sức che giấu bất an trên mặt.
"Hừ, một đám phế vật".
Trên mặt nam tử áo xanh tràn ngập khinh thường, trầm giọng nói: "Chuyện thứ hai các ngươi phải làm là tìm cho ta một tấm bản đồ, đặc biệt là khu vực Ninh Sa của Đông Thắng các ngươi."
Thấy chỉ là một tấm bản đồ, mọi người nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Trong đó một vị lão giả vội vàng lấy ra một tấm bản đồ, thấp giọng nói: "Tiền bối, đúng lúc trong tay của ta có một tấm".
Nam tử áo xanh nhận lấy bản đồ, nhíu mày quan sát.
"Xin đại nhân phân phó".
Sáu tên thuộc hạ sau lưng đồng thời tiến lên.
"Một tháng trước, Đoan đại nhân thông qua xem bói chiêm tinh biết được pho tượng cổ kia ở trong thành Bình Giang thuộc Ninh Sa này."
Nam tử áo xanh dùng ngón tay chỉ lên một góc nhỏ của bản đồ, ung dung nói.
"Nhưng hôm qua trước khi bọn ta đi, Đoan đại nhân lại xem bói một lần nữa, hoàn toàn mất đi dấu vết của pho tượng cổ, xem ra là bị sức mạnh nào đó che giấu, nhưng mà bất kể như thế nào, pho tượng cổ này chắc chắn là xuất hiện tại thành Bình Giang này, vậy nên chúng ta phải tới chỗ này."
"Cho nên sáu người các ngươi lập tức xuất phát tới thành Bình Giang, ta mặc kệ các ngươi minh xét cũng tốt, ngầm hỏi cũng được, nhất định phải tìm được manh mối của pho tượng cổ."
"Tuân lệnh".
Sáu người cung kính gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận