Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1987: Thu hoạch không tệ (2)

Dường như vì xem quá nghiêm túc, Ngụy Tiểu Vi bên cạnh để ý sắc mặt hắn, còn tưởng Dịch Phong sợ hãi, mỉm cười an ủi lên tiếng, thuận tiện giới thiệu tình hình trận chiến.
“Dịch tiên sinh, không cần quá căng thẳng.”
“Thực ra, yêu hổ kia thoạt nhìn rất lợi hại, nhưng tuyệt đối không có gì nguy hiểm, đội trưởng Từ là kẻ mạnh võ sư, cao hơn một bậc so với yêu hổ kia, có hắn ra trận, chắc chắn không thành vấn đề!”
Nghe lời nói căng thẳng, Dịch Phong mỉm cười ngoái nhìn.
Chỉ thấy tiểu cô nương siết chặt đoản đao trong tay, ngoài miệng nói rất nhẹ nhõm, cơ thể lại căng chặt, rõ ràng đã bán đứng nội tâm cuồng loạn của nàng ta.
Chắc hẳn đây là lần đầu tiểu cô nương thấy yêu thú lợi hại như vậy, yêu vật cấp võ sư, với cô nương của một tiểu trấn mà nói quả thật quá khủng khiếp.
Nàng ta có thể giữ được vài phần bình tĩnh trong giờ phút này, cũng đã hiếm có lắm rồi, trước đây e rằng đã gặp qua không ít chuyện nguy hiểm mới có sự trầm ổn của hôm nay.
Không dễ dàng mà.
Nhìn rất cảm khái, Dịch Phong mỉm cười tiếp lời, thuận tiện dời sự chú ý, an ủi tâm trạng căng thẳng của nàng ta.
“Đội trưởng Từ thật sự lợi hại như vậy sao?”
Ngụy Tiểu Vi nghe vậy sửng sốt, sau đó bắt đầu giải thích.
“Dịch tiên sinh, ngài xem thường đội trưởng Từ rồi.”
“Đội trưởng Từ là kẻ mạnh đại võ sư, chỉ thua lão tộc trưởng một chút, nhưng ở đây tuyệt đối mạnh nhất, đừng nói yêu hổ kia, cho dù…cho dù là yêu thú mạnh hơn chút nữa, cao nhất cũng chỉ là đại võ sư, chắc chắn không thành vấn đề!”
“Ngài không biết, pháp lực của đội trưởng Từ rất lợi hại, ngay cả gia tộc lớn ở Nghiệp Thành cũng từng có người xem trọng hắn, muốn mời hắn làm hộ viện!”
Nói đến cuối cùng, trong mắt tiểu cô nương hiện rõ vẻ kính sợ, rất giống ánh mắt học sinh nhìn Dịch Phong, sự căng thẳng ban nãy cũng tan biến không ít.
Dịch Phong mỉm cười gật đầu, lộ vẻ chợt hiểu.
“Ừm, thì ra đội trưởng Từ giỏi như vậy...”
Xuất thân từ tiểu trấn nghèo khổ, chỉ dựa vào khổ tu đã đến được cảnh giới này, còn được gia tộc lớn xem trọng, quả thật rất hiếm có, trong nhóm người bình thường chắc chắn là kẻ nổi bật.
Khó trách khi nói đến đội trưởng Từ tiểu cô nương lại tin phục như vậy.
Thấy Dịch Phong cuối cùng đã hiểu sự “lợi hại” của đội trưởng Từ, Ngụy Tiểu Vi càng nói càng hăng, chỉ vào cuộc chiến trong rừng phía xa bắt đầu giải thích, gương mặt xinh xắn hiện rõ cảm giác vinh dự thuộc về trấn Thanh Hà.
“Tiên sinh, hôm nay xem như ngài không uổng công đến đây, đội trưởng Từ đích thân ra tay, chắc chắn sẽ được mở rộng tầm mắt.”
“Mau nhìn xem!”
“Đội trưởng đã sử dụng đao pháp thành danh của hắn, nghe nói đó là bí tịch quý giá của lão tộc trưởng, rất lợi hại! Chiêu này chính là quét ngang ngàn quân trong truyền thuyết!”
Dịch Phong khẽ ngước mắt, tất cả đều bị ánh mắt sáng như sao của hắn nhìn thấu.
Từ Phượng Minh trong rừng tay cầm đoản đao, xông thẳng về phía mãnh hổ!
Hai tay cầm đao quét ngang, sức lực mạnh mẽ!
Vung ra một đao, sắc đao tràn ngập linh lực nhàn nhạt, dường như đã bước vào cảnh giới tiểu thành, ngay cả mãnh hổ cũng ý thức được nguy cơ, không màng những người khác mà vồ đến.
Sắc đao và móng hổ đan xen va chạm nhau, dần dần xẹt lửa!
Ngắn ngủi vài giây.
Một người một hổ liều chết chém giết, những người còn lại ngay cả cơ hội nhúng tay cũng không có, chỉ đành có lòng mà không có sức vây quanh cuộc chiến hỗ trợ, hiện trường căng thẳng đến cực điểm.
Mãi cho đến vài giây sau.
Từ Phượng Minh tu vi hơn một bậc, cuối cùng giết chết mãnh hổ, mình thì đổ mồ hôi như tắm, hiển nhiên hao tổn không ít, có thể thấy cơ thể cường tráng của yêu thú, tu sĩ bình thường không thể so sánh được, nếu tu vi đội trưởng Từ không mạnh hơn một chút, chỉ sợ hôm nay hắn ta sẽ bị giết.
Những người còn lại không thấy rõ được nội tình, nhìn xác hổ liên tục hoan hô!
Mắt thấy mọi người bước lên kinh ngạc vui vẻ chúc mừng, Từ Phượng Minh cũng cười lớn, tiểu đội đắm chìm trong niềm vui chiến thắng, Ngụy Tiểu Vi cũng kích động lôi kéo Dịch Phong đến gần quan sát.
Xác hổ kinh người hơn cả trượng, mọi người nhìn mà có vài phần kiêng kỵ, sau nỗi sợ hãi mới dần dần dâng lên niềm vui, đắm chìm trong sự vui sướng vì thu hoạch cực lớn!
Ngụy Tiểu Vi hưng phấn kinh ngạc thốt lên, kích động khó bình tĩnh.
“Oa...”
“Yêu hổ này không phải lớn bình thường thôi đâu, vuốt hổ lớn như vậy, một giỏ trúc không thể nhét vừa, thịt còn nhiều hơn mấy con gà gộp lại, chắc chắn có thể kiếm được không ít tiền.”
Nghe tiếng kêu kinh ngạc của thiếu nữ, những đội viên xung quanh cũng bật cười thành tiếng, trong mắt tràn ngập vẻ đồng cảm vui sướng bất ngờ.
“Ngụy chất nữ nói đúng, yêu hổ tuyệt đối có giá trị phi phàm!”
“Lần này chúng ta thu hoạch phong phú quá!”
“May nhờ có đội trưởng Từ, nếu không dù chúng ta liều mạng, cũng không thu hoạch được thế này!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận