Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 713: Ta có tu vi rồi !

Các sư huynh, sư đệ đang nhảy múa vui vẻ trong điệu múa quảng trường quanh đống lửa với nhau.
Lâu Bản Vĩ ngồi gần đó cùng bảy cô nương với dung mạo tuyệt đẹp, duyên dáng và ăn mặc thiếu vải đang vây quanh hắn ta.
Có người đang bóc vỏ nho cho Lâu Bản Vĩ, có nàng thì đang bóp chân cho hắn ta, có cô nương đang gác chân lên người Lâu Bản Vĩ.
Có người ngồi sát bên cạnh và đặt tay vào lòng bàn tay của hắn ta và để hắn ta thỏa sức đùa nghịch với chúng.
Cách đấy xa cả ngàn dặm, Dịch Phong đang cuộn mình trong một căn nhà đổ nát hoang tàn. Hắn đang thắp đèn và đọc cuốn cách có tên "Cấp bậc tu luyện ở Tiên Giang lục địa" một cách điên cuồng với hai mắt đỏ hoe.
Cách đây không lâu, hai nước láng giêng xảy ra chiến tranh, trông tình cảnh lúc ấy vô cùng nhốn nháo, loạn lạc. Để không liên lụy đến bản thân, hắn đã cuốn gói đồ đạc rồi bỏ chạy từ sớm.
Bây giờ hắn đã đến một nơi xa lạ và không có ai thân quen nên cuối cùng hắn chẳng tìm được người đệ tử có tư chất phù hợp.
"Tinh! Vì đệ tử ngoại môn đã đạt được tư chất thông thường, tư chất tu luyện của ký chủ cũng đã đủ nên ký chủ đã thành công trong việc đạt được tu vi tu luyện cao nhất. Tuy nhiên, vì đệ tử cuối cùng là đệ tử ngoại môn, nên không được tính vào số lượng đệ tử chính thức, vì vậy kí chủ phải mau chóng thu nhận người đệ tử hợp lệ cuối cùng trong vòng một năm, nếu không tu vi của ký chủ sẽ mau chóng bị hủy bỏ."
Chuyện này đến quá bất ngờ khiến Dịch Phong không khỏi sửng sốt và cười ngặt nghẽo. Tiểu Kê Nhi này thực sự khiến người khác phải ngạc nhiên vì mừng rỡ và bất ngờ!
"À phải rồi, ngươi vừa bảo là tu vi cao nhất, vậy hãy cho ta xem tu vi cao nhất là gì đi!"
Vừa dứt lời, hắn mở cuốn "Cấp bậc tu luyện ở Tiên Giang lục địa".
đang cầm trên tay ra.
"Là Võ đế. Ha ha ha, ta đã là Võ đế rồi! Một võ linh khủng bố như thế nay đã là tép riu trong mắt ta rồi!" Dịch Phong lại cười tươi và nóng lòng muốn sử dụng tu vi tu luyện của mình. Hắn bắt đầu đấm thật mạnh vào không chung, chẳng bao lâu sau bầu trời thay đổi rất nhanh. Mỗi khi hắn tung nắm đấm lên bầu trời, sấm chớp đều kêu vang ầm ầm.
"A ha ha ha, ta thật tuyệt vời!"
Cùng lúc ấy, Tiên giới cũng vì thế mà nhốn nháo hẳn lên, đã rất lâu rồi bầu trời mới bị phá vỡ chỉ với một cú đấm của người bí ẩn kia! Cứ ngõ cú đấm trước đó chỉ là ngẫu nhiên nên chẳng ai kiểm tra, nhưng nào ngờ... Năm trăm cú đấm phát ra cùng một lúc và thậm chí cú đấm sau mạnh hơn cú trước! Thấy năm trăm lỗ đen lớn đột nhiên xuất hiện tại Tiên giới, tất cả mọi người ở Tiên giới đều bước ra và đi đến xem chỗ bị thủng. Lúc này, người của Tiên giới đang hoang mang lo sợ, họ sợ hãi đến mức không thể chịu nổi dù chỉ một ngày.
Nhưng lúc này, tại Tiên Giang lục địa, Dịch Phong từ từ thu nắm tay lại rồi thổi một hơi vào nó. Lần này cái hệ thống vô dụng này cũng đáng tin đấy chứ. Cùng lúc đó, Dịch Phong dừng lại, bởi vì hắn đã phát hiện ra một công năng mạnh mẽ khi đang tu luyện khác, đó chính là thân thức. Ví dụ, vào lúc này, thần thức của hắn có thể nhìn thấy một nơi khác rất xa, nơi ấy có một nhóm người đang nhảy múa và ca hát với nhau, có người thì đang ăn uống, nhậu nhẹt vui vẻ, còn tên lùn hay chửi bới kia đã say khướt từ mùa nào và đang ôm hết người đẹp này đến người đẹp kia.
Thấy thế, đôi mắt Dịch Phong nheo lại, niềm vui của việc tu luyện thành công đã mau chóng chóng bị dập tắt.
"Cái đám phế vật chỉ lo ăn và chờ chết kia, tu luyện không lo, chỉ lo tụ tập hát hò, đàn đúm ăn nhậu với nhau! Và cả cái tên chó chết kia nữa, miệng thì bảo không được, không thể cợt nhả, trêu ghẹo các cô nương, thì giờ đang ngồi đụng chạm, khiêu khích đến bảy người trong một lúc!"
Trên đồng cỏ, một đám đông ăn thịt xiên và nhảy múa quanh đống lửa, khuôn mặt của họ đều tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.
"Lần này, khi chúng ta chiếm được toàn bộ Vân Đỉnh đế quốc, điều đó có nghĩa là cả Lăng Hư giới đều nằm gọn trong tay chúng ta" Ngô Thiên đang cầm ly rượu trong tay và vui vẻ nói: "Có khi lần này, sư tôn chắc chắn sẽ phải nhìn chúng ta với cặp mắt khác, người sẽ không bao giờ xem ta là một kẻ vô dụng nữa".
"Đúng vậy." Các sư huynh, sư tỷ ngồi bên cạnh đều đồng thanh đáp lại.
Lăng Hư giới nằm bên ngoài Tiên Giang lục địa và là một thế giới tồn tại một cách độc lập và vô cùng hùng mạnh!
Mọi người cùng bàn tán cười đùa và cùng mơ thấy cảnh gặp lại sư phụ và được người khen thưởng.
Thế nhưng, một trận gió mạnh bỗng nổi lên.
"Phịch!" Mọi người nhìn sang, thấy Lâu Bản Vĩ vừa mới hô hào và tiếp tục nhảy múa khi nãy đột nhiên im bặt quỳ rạp xuống đất.
"Này Đại Hộ Pháp, chuyện gì xảy ra vậy?"
Khi mọi người còn đang kinh ngạc, họ nhìn thấy một người mặc đồ màu trắng và từ từ xuất hiện trong không trung rồi bay dần xuống, cơn gió mạnh kia cũng đã ngừng thổi.
Hắn chắp hai tay ra sau, lâng lâng bước ra rồi nhìn đám đông ấy từ trên cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận