Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1059: Thi Thanh Vũ xuất quan

Uy nghiêm tức giận cứ thế nén lại.
Mãi đến khi linh thuyền bay đến vùng trời Bách Luyện Tông, bầu không khí mới tốt lên một chút.
Đối với đám người bọn hắn mà nói, trước mắt vị lão Phật gia kia của Bách Luyện Tông, tình thế của bọn hắn chỉ có thể nắm cọng rơm cứu mạng.
Khi linh thuyền hạ xuống.
Đám người Tôn Trung Hoàng vội vã nghênh đón. Khi thấy hai vị lão tổ của Thiên Bá Tông đích thân đến, miệng sắp ngoác lên đến trời.
Nhìn một chút.
Đại nhân nhà chúng ta khủng bố như vậy sao, lão tổ Thiên Bá Tông cũng phải hấp tấp tự mình đến bái kiến.
"Xin hỏi, Dịch Phong đại nhân ở đâu?"
Đám người Tằng Hiền không có lòng dạ thảnh thơi khách sáo, vội vàng hỏi.
"Mời hai vị lão tổ theo ta."
Tôn Trung Hoàng đi phía trước dẫn đường, theo sau chính là Tằng Hiền và Đặng Triều, phía sau nữa là đám người Nhị trưởng lão Bách Luyện Tông, cuối cùng là đám người hạ tông trưởng lão và tông chủ đi theo Tằng Hiền.
Nhiều người như vậy, xếp thành hàng dài.
"Đại nhân đang ở bên trong".
Bên ngoài sân nhỏ, Tôn Trung Hoàng nói.
Hai người Tằng Hiền đã sớm chờ không nổi, liền tiến lên muốn vào phòng, nhưng trước khi vào cửa đã bị hai tên tạp dịch cản lại.
"Đại nhân đang nghỉ ngơi".
"Các người đến làm gì?"
Hai tên tạp dịch mặt không biểu tình hỏi.
"Anh bạn, chúng ta có chuyện quan trọng phải thương lượng với Dịch Phong đại nhân, xin cho chúng ta được đi vào." Vì tình hình khẩn cấp, hai người Tằng Hiền trực tiếp đi vào.
Làm cho hai tên tạp dịch nhướng mày.
Trong mắt bọn hắn, chỉ có Dịch Phong, không có người khác.
"Ta đã nói, đại nhân đang nghỉ ngơi, bất kể ai cũng không được phép quấy nhiễu." Tiểu tạp dịch giọng điệu nghiêm túc nói.
Nói xong, liền tiến lên ngăn hai người lại, bàn tay khẽ đẩy ra.
Cái đẩy nhẹ này, làm hai người Tằng Hiền đột ngột lui mạnh ra sau.
Hai chân giẫm thành một cái hố sâu, mới ngăn thân mình không bị ngã.
Đứng đó ngẩng đầu nhìn hai tên tạp dịch, trong mắt lộ ra vẻ chấn động không thể tin nổi.
Hai tên tạp dịch này, sao có thể mạnh như vậy?
Không chờ hắn mở miệng nói.
Thêm mười mấy tên tạp dịch đi ra, xếp thành một hàng, đứng ở cửa ra vào bày vẻ mặt nghiêm túc.
Theo sau bọn chúng, một cỗ áp lực nặng nề vô hình đè lên đám người ở đây.
Hai người Tằng Hiền càng thêm kinh hãi.
Bởi vì bọn hắn nhạy bén cảm nhận được, mười mấy người trước mắt này không phân cao thấp, ít nhất là không yếu hơn hai người trước.
Mà xét cái đẩy nhẹ của hai người vừa rồi, thực lực không thể thấp hơn hai người bọn họ.
Nói cách khác...
Hít Hai người liếc nhìn nhau, hít vào một ngụm khí lạnh.
Nói cách khác, mười mấy tên tạo dịch này, đều không hề yếu hơn bọn hắn.
Lúc trước khi nhìn thấy Tô Bạch, bọn họ vốn cho rằng chỉ có mình Tô Bạch thôi, không ngờ có thể nhiều như vậy.
"Xem ra chúng ta, còn đánh giá thấp vị này!"
Hai người không nhịn được truyền âm.
Tinh thần chấn động.
Nhưng cũng lộ vẻ vui mừng.
Vì đi chuyến này là đúng rồi.
Tất nhiên, hai người bọn hắn không còn dám tùy tiện xông vào, mười mấy người như Tô Bạch tạo áp quá lớn cho bọn hắn.
Hai người Tằng Hiền và Đặng Triều bèn ngồi xếp bằng chờ đợi.
Người khác thấy thế, cũng bắt chước, kiên nhẫn chờ đợi.
Tô Bạch thấy vậy.
Suy xét một chút, dù sao thân phận của hai người Tằng Hiền không phải tầm thường.
Thế là quay người vào phòng mang ít ghế đẩu ra.
"Ngồi đi".
Tô Bạch nói.
"À được."
Tằng Hiền nhận hai cái ghế đấu, có phần hoang mang không biết nên làm thế nào.
Ngồi xuống, thì quá đau trứng.
Nhưng không ngồi, thực lực Tô Bạch không hề yếu hơn so với bọn hắn, lại là người của Dịch Phong, làm vậy là không nể mặt hắn.
"Mấy ngàn năm qua chưa từng ngồi kiểu đau trứng như này, chắc không sao đâu."
Tằng Hiền nói.
Đặng Triều gật đầu.
Hai người kẹp chặt hai chân, ngồi nép trên băng ghế nhỏ.
Mấy người hạ tông thấy thế, không dám ngồi xếp bằng nữa.
Dù sao lão tổ cũng phải ngồi đợi, đám hạ tông bọn hắn làm bộ dáng xem như không quan tâm ngồi xếp bằng, cũng không thành vấn đề.
Lại nói, trong tình thế bây giờ, bản thân vẫn chưa tĩnh tâm được.
Đó là lý do không ít người đứng dựa vào góc tường, ngồi xổm xuống, rồi lại đứng lên.
Chờ như vậy.
Kéo dài một canh giờ.
Dịch Phong vẫn nằm ngáy khò khò, cái gì cũng không biết.
Trong mật thất Bách Luyện Tông.
Ánh sáng lập loè.
Thi Thanh Vũ điều tức trong cơ thể, cuối cùng cũng mở hai mắt ra.
"Cuối cùng cũng ổn định lại, có thể xuất quan".
Nàng lộ vẻ háo sắc.
Nhanh chóng đứng dậy.
"Tông chủ, hay lại điều tức thêm chút nữa đi, cho thêm ổn định".
Nữ tử áo đen sau lưng nói.
"Không cần đâu."
Thi Thanh Vũ đứng dậy, sắc mặt ngưng trọng nói: "Bế quan lâu như vậy, bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không biết."
"Còn một mình Dịch Phong lẻ loi ngoài đó, không biết hắn thế nào.
"Hi vọng giờ xuất quan, hắn vẫn còn sống..."
Nói xong.
Thi Thanh Vũ nhanh chân ra khỏi phòng bế quan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận