Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1967: Kế sách hoàn hảo

Lời nói bá đạo cực kì quả quyết, chắp tay cất bước trong mắt tràn ngập vẻ vô địch!
Quách Kiếm Nam bị chấn động khiếp sợ ngay tại chỗ, cũng nhiều thêm vài phần tự tin, có Dịch huynh giúp đỡ chắc chắn chuyến này sẽ có phần thắng, vội vàng phất tay áo mở ra không gian!
Trên đảo Phong Tuyết.
Thiên điện thần thánh treo cao mấy vạn năm, như ánh trăng sáng quan sát hòn đảo vô tận, đảo khổng lồ nơi thiên điện cư ngụ cực kỳ xa hoa, linh khí dồi dào, chỉ duy nhất sau núi là một cõi tĩnh lặng.
Ánh trăng soi khắp núi rừng, phản chiếu màu máu thổ nhưỡng, thoạt nhìn có chút yêu dã, khiến người ta không rét mà run.
Đây là cấm địa của đảo Phong Tuyết, rừng Hồng Nguyệt.
Không chút sự sống, lặng im như tờ.
Trong đêm trăng tròn này lại có vài bóng người kỳ lạ bước ra ngoài, trong mắt mang theo ý cười u ám.
Người dẫn đầu đứng ở bìa rừng, chậm rãi vuốt râu.
“Chư vị vất vả rồi.”
“Thụ ma kia đã bị trận thập phương hoang tuyệt khống chế, phong ấn tu vi toàn thân, lúc này bị nhốt trong rừng Hồng Nguyệt, thời khắc nào cũng bị hút khí huyết, ông ta có mọc cánh cũng khó thoát!”
Vài người đi cùng mỉm cười gật đầu, chỉ duy nhất một ông lão có vẻ thấp thỏm.
“Các lão nói phải.”
“Nhưng mà…”
“Chúng ta chuẩn bị đầy đủ, theo lý mà nói không chút sai sót, nhưng nếu Quách Kiếm Nam không đến chẳng phải đã lãng phí công sức sao?”
Nghe vậy, ý cười của ông lão dẫn đầu càng đậm.
“Không đâu.”
“Trời sinh Quách Kiếm Nam trọng nghĩa khí nhất, Thụ ma lại có giao tình sâu đậm với ông ta, người ta vì bảo vệ hắn mà lấy thân chống đỡ pháp trận, sao ông tá có thể bỏ chạy một mình được? Đây tuyệt đối không phải tác phong làm việc của Quách Kiếm Nam.”
Vừa dứt lời, hai ông lão bên cạnh cũng mỉm cười phụ họa.
“Đúng vậy. Quách Kiếm Nam rất cổ hủ, cho dù thiên tư tu vi nhất thời đứng đầu, cũng sẽ chìm đắm vào tình nghĩa thế tục, chắc chắn sẽ tự chui đầu vào lưới!”
“Ừm, cái gọi là kiếm tôn vô địch, chẳng qua chỉ là kiếm đạo vô địch thôi, nếu thật sự muốn đối phó với ông ta, thật sự dễ như trở bàn tay!”
Mấy người đứng đầu nhìn nhau mỉm cười, dáng vẻ âm u ngầm hiểu ý nhau.
Bọn hắn là các lão của đảo Phong Tuyết, là nguyên lão sáng lập ban đầu, tất nhiên hiểu rõ nội tình năm đó, nếu không phải Quách Kiếm Nam quá nông cạn, sao lại bị phong ấn trong ngục trấn ma được.”
Năm đó không hiểu lòng người như vậy, hôm nay chắc chắn cũng lặp lại vết xe đổ!
Kiếm tôn vô địch?
Ha ha, chẳng qua chỉ là mãng phu có mỗi tu vi thôi.
Trong tiếng cười vui vẻ, ý cười trong ánh mắt các lão dẫn đầu càng đậm, dường như tất cả đều được khống chế trong tầm tay.
“Chư vị, không cần sốt ruột.”
“Chúng ta đã sớm bố trí trận thập phương hoang tuyệt, lại có địa lợi của rừng Hồng Nguyệt, khi trước bổn tọa cũng đã cho truyền tin nói Thụ ma bị nhốt ở đây, Quách Kiếm Nam chắc chắn sẽ tự chui đầu vào lưới!”
“Hôm nay, chính là cơ hội tốt để chúng ta lập công!”
Tất cả đã được tính toán xong.
Kế sách hoàn hảo không chút sơ hở, khiến mấy người kia khâm phục cười lớn.
“Ha ha ha…”
“Trần lão sáng suốt!”
Chính vào lúc nhóm người vui cười.
Ngoài bìa rừng trước mặt bỗng nổi lên gợn sóng hư không.
Một già một trẻ bước ra, sắc mặt nghiêm túc.
Nhìn Quách Kiếm Nam vững bước hiện thân, nhóm ngươi khẽ sửng sốt, sau đó ý cười trong mắt càng đậm!
Ông lão dẫn đầu cất bước, quái gỡ hành lễ.
“Kiếm tôn vô địch, đã lâu không gặp.”
“Lão phu đã sớm đoán được chắc chắn ngươi sẽ đến cứu đồng liêu ma đạo, hôm nay ngươi tự chui đầu vào lưới, đừng trách lão phu không niệm tình xưa!”
“Hôm nay chúng ta cứ xem thử kiếm tôn vô địch trở lại thế gian, sau khi trải qua đại chiến còn có thể gánh nổi hai chữ vô địch này không!”
Giọng điệu khiêu chiến cực kì phách lối, đám người bên cạnh cũng mỉm cười âm u.
Điều kỳ lạ là.
Đối diện với thế trận như vậy, Quách Kiếm Nam không hề đáp lời ngay, sau khi nghiêm túc đánh giá một lúc, nghiêng người nhường đường.
Người trẻ tuổi sau lưng cất bước ra ngoài, vẻ mặt thản nhiên nhìn qua.
“Các ngươi nói nhảm gì thế.”
“Biết điều thì mau thả người, nếu không hối hận cũng đã muộn.”
Nhìn người thanh niên xa lạ lộ mặt, mấy ông lão hiện vẻ ngạc nhiên.
Đánh giá một lúc, cũng không thấy có chỗ nào đặc biệt, càng không rõ thân phận của người này, chỉ nghĩ không ai giúp Quách Kiếm Nam, có mỗi một kẻ hậu sinh miệng còn hôi sữa đến trợ giúp, thật sự bi ai đáng thương.
Ngay lập tức, tiếng cười truyền khắp rừng Hồng Nguyệt!
“Dựa vào người trẻ tuổi nói năng vờ vịt, mà muốn khiến chúng ta sợ hãi?”
“Náo loạn nãy giờ chỉ có một hậu sinh giúp đỡ, xem ra kiếm tôn vô địch không còn danh vọng như năm đó nữa, ngay cả trợ thủ cũng không tìm nổi mới phải ra hạ sách này!”
“Vốn dĩ bổn tọa muốn thử xem rốt cuộc ngươi còn mấy phần thực lực, không ngờ lại dùng kế nghi binh cố làm ra vẻ, chỉ dựa vào chút thủ đoạn đó mà muốn lừa dối qua ải, không khỏi quá xem thường người khác!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận