Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1839: Quả nhiên là đám vô dụng (1)

Chấn động!
Nỗi hoảng hốt trước nay chưa từng có càn quét cả ngàn tu sĩ các vực!
Nhưng mà.
Trong sự chấn động khiến người ta ngạt thở này, trên không vẫn tiếp tục truyền đến tiếng mắng!
“Mẹ nó...”
“Thần vệ Hắc Long phân chó gì chỉ có chút bản lĩnh này, còn dám nói là kẻ mạnh đứng đầu? Lẽ nào ngay cả một kẻ ra hồn cũng chẳng có!”
“Quản sự đâu, mau cút ra đây cho ta.”
Âm vang chấn động rõ ràng mang theo phẫn nộ, toàn trường đã sắp hóa đá!
Bọn hắn có nằm mơ cũng không dám nghĩ, có thực lực và can đảm mắng câu này rốt cuộc vị đạo hữu kia là thần thánh phương nào, lợi hại đến thế!?
Lúc cảm xúc mọi người lên xuống bất thường.
Mây đen trên không kéo đến dày đặc, rất nhiều bóng đen đẩy gợn sóng, đội trưởng dẫn đầu bước ra khỏi hư không, khí thế đáng sợ khiến trời đất cũng khiếp đảm!
Bùm!
Khí thế khủng khiếp lan tràn giữa trời đất.
Bóng dáng khoanh hai tay trước ngực dẫn đầu nhóm người đạp vào hư không, trong mắt mang theo vẻ ngang ngược không ai địch nổi, gió mây cũng biến sắc, ngàn vạn tu sĩ sợ hãi không thôi!
Nhìn cảnh tượng dị thường như vậy.
Từng đôi mắt ngước lên không khỏi bắt đầu run rẩy, chỉ bị khí thế bao trùm thôi mà tất cả mọi người đều giật mình chẳng dám cử động, mồ hôi lạnh liên tục tuôn ra.
Ngay cả Trình Ngữ Huân cũng sợ hãi yết hầu nhúc nhích, toàn thân gần như cứng đơ!
“Ực...”
“Nguy rồi, lần này thật sự chết chắc.”
Khi trông thấy thủ lĩnh của đám thần vệ Hắc Long xuất hiện hắn ta biết tất cả đã kết thúc, sự mạnh mẽ của Dịch Phong tất nhiên ngoài dự đoán của hắn ta nhưng trước mặt sự tồn tại khủng khiếp kia, sợ rằng cũng khó có cơ hội sống sót.
Mọi người đều xuất thân từ thế giới bên ngoài, tu vi hoàn toàn không thể sánh nổi với nhóm người đã sống lâu đời ở Vẫn Thần!
Đừng nói là sức lực để chiến đấu, ngay cả chạy trốn cũng là mong ước xa vời...
Mắt thấy hi vọng lại sắp bị cắt đứt.
Nhóm người Trình Ngữ Huân mang theo vẻ tự trách khi mọi chuyện sắp chấm dứt.
Toàn trường rơi vào vẻ yên ắng khủng hoảng, mỏ khoáng dưới chân núi ai nấy câm như hến!
Trên không.
Dịch Phong nghiêm túc đánh giá nhóm vệ sĩ giáp đen vừa xuất hiện, thoạt nhìn rất có phong cách, trang bị cũng chói sáng, dường như khá lợi hại.
Nhất là tên cầm đầu.
Toàn thân mặc giáp đen mạ vàng, chân mang giày tường vân, nếp nhăn trên gương mặt và chòm râu dê hiện rõ trải nghiệm không tầm thường, đôi mắt lạnh lùng tràn ngập vẻ ngang ngược.
Lúc này hai tay vòng trước ngực rủ mắt, trong mắt toát ra ánh sáng đánh giá.
Nhìn nhau vài giây.
Trong mắt đội trưởng râu dê hơi khác thường, nhưng nụ cười mang theo vẻ vượt trội kia không hề tan biến, khóe mắt lướt qua thi thể đứt đoạn dưới đất, khóe môi cong lên nụ cười trêu cợt.
“Hửm?”
“Xem ra có niềm vui bất ngờ đây, không ngờ một người ngoài như ngươi cũng có chút thực lực.”
“Không tệ, rất tốt.”
“Cho dù vẫn là kiến hôi nhưng ngươi đã có tư cách gia nhập thần vệ Hắc Long của ta, bổn tọa có lòng tiếc người tài mới cố ý phá lệ cho ngươi con đường sống, phải lựa chọn thế nào tin rằng trong lòng người đã có tính toán.”
Giọng điệu bá đạo kinh động toàn trường!
Các tu sĩ ngạc nhiên vì sự đối xử khác biệt này, cũng vì sự tự tin khủng khiếp của vị đội trưởng đó mà kinh hãi không thôi.
Cho dù có người mạnh đến mức này, có thể chém giết mười thần vệ Hắc Long, trong mắt người kia chẳng qua cũng chỉ là kiến hôi, hoàn toàn không nhấc lên gợn sóng gì!
Sự cách biệt như trời và đất, quả thật khiến người ta tuyệt vọng!
Đối mặt với hiện thực như vậy, hễ là người có mắt nhìn đều biết nên lựa chọn như thế nào, không thể nào lấy trứng chọi đá được!
Tất cả mọi người đều bị lời nói của đội trưởng làm cho khiếp sợ!
Ngay cả ảo tưởng cuối cùng cũng hoàn toàn dập tắt vào thời khắc này, bị sự tồn tại thế này trấn áp định sẵn cả đời không còn đường ra, cũng không thể có thêm cơ hội nào nữa...
Trình Ngữ Huân và Lâm Nhược Vi lặng lẽ nhìn nhau, tràn ngập vẻ nghiêm nghị và bất lực.
Bọn hắn đã dự đoán được.
Hi vọng của mình chớp mắt trở thành đồng lõa của đối phương, kẻ giết rồng cuối cùng cũng khó thoát khỏi vận mệnh trở thành ác long, đây chính là hiện thực bi ai khi chênh lệch thực lực!
Nhưng mà.
Đối diện với câu nói của nhân vật ngang ngược như vậy, từ đầu đến cuối Dịch Phong đều vô cảm.
Hắn thật sự đã gặp quá nhiều “cái gọi là người ác” rồi.
Những kẻ thoạt nhìn ghê gớm hung hăng, trước đây hắn cũng từng gặp không ít, thông thường chỉ là hào nhoáng bên ngoài, kinh nghiệm nhiều lần thất bại cho hắn biết, hi vọng càng lớn thất vọng sẽ càng nhiều!
Cách tốt nhất chính là ôm tâm lý thử xem sao để đối diện với tất cả kẻ địch.
Yên tĩnh nhìn đối phương ra vẻ, trong lòng Dịch Phong không chút gợn sóng.
Tay nắm chặt bảo kiếm, chỉ có sát ý muốn ra tay!
Thấy Dịch Phong bình tĩnh như vậy, ánh mắt của ông hoàng ra vẻ râu dê có chút khác thường, vẫn tiếp tục tỏ ra lợi hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận