Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 82: Tiên sinh, đêm nay chúng ta đánh bài nhé?

“Mẹ kiếp, mau nhìn kìa.”
Vương Hiên đứng lại, dùng vẻ mặt thèm thuồng nhìn hai nữ nhân rồi lấy khuỷu tay đẩy Dịch Phong, khẽ nói: “Người anh em, hai người này mới thực sự là tuyệt phẩm, nếu có được một người thì ta chết cũng đáng giá.”
Nghe vậy, Dịch Phong liền trừng mắt nhìn Vương Hiên một cái.
Vị huynh đệ này muốn bắt cá hai tay sao?
Rõ ràng bên cạnh có một người không tồi mà còn đi nhớ thương người khác, cũng may Nhuế Hiểu Vũ không nghe thấy.
“Ôi, thế nhưng chúng ta chỉ có thể âm thầm nhớ thương vẻ đẹp này, cũng không biết ai có số mệnh tốt như vậy, có thể cùng các nàng ăn cơm.” Tuy trong lòng nhớ thương nhưng Vương Hiên vẫn biết thân biết phận, chán nản vỗ vỗ bả vai Dịch Phong.
Thế nhưng hắn vừa nói xong, hai nàng liền đi thẳng tới nơi này.
“Tiên sinh.”
“Tiên sinh.”
Hai nàng đồng thời lên tiếng.
Một người dịu dàng.
Một người đầy quyến rũ.
Cảnh này khiến cho người xem đều cảm thấy nhộn nhạo.
Sự ghen tị bao trùm khắp cả tửu lâu.
Đương nhiên, người khó tin nhất chính là Vương Hiên đứng bên cạnh, hắn há hốc mồm, khoang miệng đủ để chứa cả một quả trứng, nhìn Dịch Phong với vẻ đầy kinh ngạc.
“Hầy!”
“Huynh đệ à, quả thực ta không nhận ra đấy, ngươi thật là lợi hại!”
Vương Hiên nhìn Dịch Phong đầy ẩn ý, giơ ngón tay cái lên, ánh mắt tràn ngập sự kính nể.
Dịch Phong nhìn hắn cười một tiếng, lập tức nói với hai nàng: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước.”
Sau khi tạm biệt Vương Hiên, Dịch Phong đi tới bàn đã đặt trước dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người. Để tỏ ý cảm ơn nên hắn đã đặt vị trí tốt nhất.
Vô cùng nổi bật.
Rất nhanh, một bàn ăn toàn món ngon đẹp mắt được bưng lên.
“Tiên sinh, ăn cái này đi.”
Mao Doãn Nhi gắp một miếng thịt cho Dịch Phong.
Yêu Linh Nhi thấy vậy liền thay đổi sắc mặt, nàng ta cũng gắp đồ ăn để vào bát của Dịch Phong, không chịu thua kém nói: “Tiên sinh ăn món này của ta đi."
Mao Doãn Nhi nhíu hàng lông mày thanh tú, thân hình xinh đẹp nhích lại gần Dịch Phong, lại gắp một miếng thức ăn, tự mình đưa vào miệng Dịch Phong.
“Không cần phải như vậy.”
Dịch Phong lúng túng từ chối, nhưng tình cảm nồng nhiệt không thể từ chối, hắn đành phải há miệng.
Vẻ mặt Yêu Linh Nhi lạnh lẽo, tàn nhẫn trừng mắt nhìn Mao Doãn Nhi một cái, nhưng đang ở trước mặt Dịch Phong nên nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, trong lòng cũng trở nên hăng hái hơn. Nếu Yêu Linh Nhi nàng không bằng một nữ phàm nhân, vậy thì nàng cũng không còn mặt mũi nào để gặp Ninh Huyền Vũ nữa.
“Tiên sinh, ngươi đi đường đã mệt mỏi, để ta xoa bóp vai cho ngươi.”
Nói xong, nàng liền buông đũa xuống, thân thể mềm mại đáng yêu đứng lên, đích thân đi tới phía sau Dịch Phong, đặt bàn tay ngọc lên bả vai Dịch Phong nhẹ nhàng xoa ấn.
“Chết tiệt!”
“Mẹ kiếp!”
“Súc sinh.”
“Lão tử ăn một bữa thôi còn bị nhét cơm chó.”
Nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều khách nam đập đũa xuống, đùng đùng nổi giận rời khỏi tửu lâu.
Vương Hiên ngồi ở nơi khác cũng nhìn thẳng qua.
Chết tiệt, đúng là tài năng mà!
Trước mặt Dịch Phong, Vương Hiên hắn cái gì cũng không bằng. Hắn nhìn thấy Nhuế Hiểu Vũ bên cạnh cũng không còn hấp dẫn dù chỉ một chút.
“Các ngươi đủ chưa vậy?”
Hai nàng âm thầm đấu tranh với nhau, Dịch Phong cũng không phải tên ngốc, sao hắn lại không nhìn ra chứ. Ban đầu còn có thể nhẫn nhịn một chút nhưng hai nàng càng ngày càng quá đáng, vì vậy khiến cho giọng nói của hắn có chút tức giận.
Đương nhiên, hắn cũng không quá cứng rắn, chỉ là hai nàng tranh giành nhau quá mãnh liệt, điều này khiến Dịch Phong cảm thấy không thoải mái.
Lời nói của Dịch Phong lập tức dọa cho hai nàng giật mình.
Cả hai ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi, không dám nói thêm một câu nào nữa.
“Các ngươi cũng đừng để bụng, ta không cố ý trách các ngươi.”
Dịch Phong nhìn hai nàng nói một lời an ủi, rồi tiếp tục ăn cơm.
Tuy rằng không có động tĩnh nào nữa, ánh mắt hai nàng vẫn luôn giao đấu, dù sao đến bây giờ hai người vẫn chưa thể phân thắng bại.
Không thể kìm được, ánh mắt Yêu Linh Nhi dần trở nên hung ác, đôi môi đỏ mọng nhếch lên.
Đã thế này rồi, nàng cũng không để tâm nhiều như vậy…
Nàng dứt khoát kêu lên: “Tiên sinh.”
“Ừ?”
Dịch phong ngẩng đầu, nhìn về phía nàng.
"Đêm nay, chúng ta cùng đánh bài đi?"
Mắt phượng của Yêu Linh Nhi khẽ động, vô cùng quyến rũ nhìn Dịch Phong, mặc dù Yêu Linh Nhi nàng nói ra lời này nhưng gương mặt cũng không kìm được mà đỏ bừng.
“Đánh bài?”
Dịch Phong kinh ngạc nhìn Yêu Linh Nhi, sửng sốt hỏi: “Ngươi đã từng đánh bài rồi hả?”
Dù sao ở dị giới này không hề có bài bạc, một số ít người biết đến việc đánh bài cũng đều là do hắn dạy dỗ.
“Không, không. Trước đây ta chưa từng đánh bài, suy cho cùng thì việc đánh bài này với tiên sinh cũng chính là lần đầu tiên.” Gương mặt xinh đẹp của Yêu Linh Nhi dâng lên vẻ đỏ bừng, nàng cúi đầu nói.
“Ồ!” Dịch Phong gật đầu, hẳn là Yêu Linh Nhi đã nghe người khác nói về đánh bài, hắn cũng không để trong lòng, liền nói: “Nếu ngươi muốn đánh bài, ta sẽ cùng ngươi đánh, ngươi cho ta biết thời gian là được.”
Nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp của Yêu Linh Nhi sáng ngời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận