Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1155: Ác Lang, bình tĩnh nào

Tay Ác Lang lại run một cái, mồ hôi lạnh túa ra trên trán chảy xuống ròng ròng.
Ác Lang à!
Phải trấn định.
Tuyệt đối không được mất mặt trước mặt thuộc hạ.
Có khi nhân loại kia chỉ đi dạo quanh thành một vòng, xong ra ngoài liền, nhất định sẽ không đánh giết tận đây.
Ác Lang áp chế sợ hãi trong lòng, liều mạng an ủi bản thân.
Nhưng một khắc sau.
Lại thêm một đạo bóng đen vọt tới, sợ hãi quỳ dưới đất.
"Đại nhân, nhân loại kia đã giết tới ngoại thành rồi."
Ác Lang liền khẽ run rẩy.
Không sao.
Cái gì giá trị cũng cầm trên người hết rồi, đố tốn thời gian thu đọn, giờ chạy trốn sẽ không bị trì hoãn một chút nào.
Giờ phút này.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được trong ma thành này không một ai có thể ngăn cản được nhân loại kia.
Ai nấy đều tâm sự nặng nề.
Ma thành chính là đại bản doanh bọn hắn xây dựng lên, không những thế những người ngồi trong này ai cũng đều có địa vị vô cùng cao.
Trừ phi đến thời khắc tất yếu, không ai ở đây muốn buông bỏ ma thành.
Bao gồm cả Ác Lang đang tính chạy trốn kia cũng như thế.
Dù sao hắn cũng là thành chủ.
Có thể ngồi ở vị trí này cũng không dễ gì, cho nên vào bước đường cùng mới chọn cách chạy trốn.
Cũng vì bị ép đến phút cuối cùng này, chứ nếu có biện pháp cấp cứu khác thì hắn đã thử một phen rồi.
Thế nhưng.
Nhân loại kai mạnh như vậy, làm gì còn cách nào khác đâu?
Đại điện im ắng.
Vô cùng yên tĩnh, không ai lên tiếng, bầu không khí đầy sự ngột ngạt, áp lực.
"Ác Lang đại nhân, ta có kế này".
Ngay khi Ác Lang không cam lòng sắp buông tay đến nơi, Cẩu Đại chợt đứng lên.
Tất cả mọi người ai cũng đều đưa mắt nhìn hắn.
"Đại à, có diệu kế gì, mau nói đi".
Ác Lang lúc này như một người ca già hiển hoà, nắm chặt hai tay Cầu Đại, lo lắng nhẹ giọng nói.
"Đại nhân, người còn nhớ lúc ở ngoài thành, hai huynh đệ chúng ra tránh được một kiếp như thế nào không?"
Cầu Đại hỏi.
"Hắn xem các ngươi như nhân loại, nên mới không có..."
Nói được một nửa, Ác Lang đột nhiên phản ứng lại, hoảng sợ hỏi:
"ý của ngươi là?"
"Không sai đại nhân, ý của ta chính là thay cái lớp da này đi" Cầu Đại bày mưu tính kế nói: "Tất cả Ma tộc đều biến thành nhân loại, để cho nhân loại kia nghĩ rằng đây là thành trì của nhân tộc, không phải của Ma tộc!"
"Như vậy đương nhiên hắn sẽ không tiếp tục đại khai sát giới".
Nghe vậy.
Hai mắt Ác Lang sáng lên, vỗ đùi hô to.
"Kế hay!
Hai tay Ác Lang nâng bả vai Cẩu Đại lên.
"A Đại à, ngươi đúng là lương thần của Ma tộc ta, lúc trước không để ý lỡ đánh ngươi, có đau không hả?" Ác Lang kiên nhẫn an ủi Cầu Đại: "Đại à, nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng ghi hận ta nha, thành chủ chịu không nổi đâu! Dưới tình thế cực kỳ nghiêm trọng trước mắt, ta chỉ có thể yên lòng tin tưởng ngươi, ai bảo ngươi là đại thần của ta chứ, vì ma thành, không còn cách nào khác".
"Ôi đại nhân đừng nói nữa, hai huynh đệ chúng ta thể sống chết trung thành với ngươi."
Ăn hai viên kẹo ngọt, Cầu Đại lâng lâng, lập tức tỏ thái độ trung thành.
"Đại à, đã nói như vậy thì ngươi nhanh nhanh nói toàn bộ kế hoạch ra xem nào" Ác Lang gấp gáp nói.
"Được đại nhân".
Cậu Đại bắt đầu bày binh bố trận.
"Đã gọi là kế hoạch thay da toàn thành, vậy thì cả thành đều phải làm, không được bỏ sót bất cứ thứ gì, cũng không thể có bất cứ sơ hở nào, nếu để nhân loại kia nhìn ra thì muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được."
"Không sai".
Ác Lang gật đầu tán thành.
"Còn nữa, cũng phải ngăn cấm bọn Ma tộc bàn luận chuyện Ma tộc, nếu không truyền đến tai hắn thì rất dễ lộ tẩy".
"Được".
Ác Lang trịnh trọng gật đầu.
"Thêm nữa, phải để toàn bộ lực lượng nồng cốt dưới tay đại nhân chú ý hắn chặt chẽ từng chút một, phải để ý đến nhất cử nhất động, sau đó mới tính được kế tiếp theo phải làm sao." Cẩu Đại lại nói thêm: "Tất nhiên phái người chú ý quan sát thì người đó nhất định không thể bị bại lộ".
"Nói chính xác!"
Ác Lang gật đầu tán thành, đồng thời nhìn về phía đám người đang đứng đó.
"Khụ khụ, mọi người nghe hết rồi đúng không?"
Lời nói của Ác Lang truyền khắp đại điện.
Sau đó là tiếng thở dài tức giận.
"Ai dà!"
"Thực ra hạ sách này cũng là bất đắc dĩ, không phải là do Ác Lang ta tham sống sợ chết đâu."
"Nếu ta xuất thủ toàn lực, liều cái mạng già này của mình thì sợ chắc chắn sáu mươi phần trăm chém giết nhân loại kia ngay ở ma thành".
"Ta chết cũng không có gì đáng tiếc, nhưng ma thành thì sao đây?"
"Trăm ngàn cái miệng ăn trong ma thành phải làm sao đây?"
Nói đến đây, vẻ mặt Ác Lang đầy bất đắc dĩ.
"Một khi ta chiến đấu với ma tộc kia, kiểu chiến đấu cao cấp như thế sẽ làm toàn bộ sinh linh trong ma thành lầm than trăm họ."
"Vì do ta không muốn chứng kiến..."
"Đó là ngàn vạn sinh mệnh của Ma tộc ta..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận