Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1014: Làm người phải để lại đường lui

"Đây rốt cuộc là phân của thứ gì?"
Trần Hiển không nhịn được hỏi.
"Ta cũng không biết đây là phân của thứ gì".
Hoang Chấn thò đầu nhìn trong ao, lắc đầu, hiển nhiên cũng không nhìn ra.
Bởi vì gần đây trong núi thường xuyên đổ mưa, trong hố toàn là nước phân.
"Dù sao nhất định cũng không phải do con người để lại".
Hoang Chấn lại bổ sung nói.
Trần Hiển cũng tán đồng gật đầu.
Nếu phân của người nào đó thật sự có thể đạt hiệu quả này, người đó sẽ mạnh đến mức nào?
Thiên Tiên tầng chín mươi chín?
"Ta đoán đây là phân thượng cổ lưu lại, có thể là của Long tộc viễn cổ, cũng có thể là của thần linh viễn cổ" Hoang Chấn suy đoán nói.
"Ừm, rất có thể!"
Trần Hiền trịnh trọng gật đầu.
Thời đại bát đại chí tôn thượng cổ, tuy là tiên giới sơ khai nhưng lại là thời đại trăm hoa đua nở, các chủng tộc cùng cao thủ mạnh mẽ xuất hiện không dứt.
Cũng chỉ như vậy mới có thể giải thích được, một hố phân tại sao lại có công hiệu như vậy.
"Nói như vậy cao thủ khi trước ở đây nhất định cũng biết đến hố phân này, cố ý đến đây lợi dụng hố phân bế quan thăng cấp".
Hoang Chấn lại suy đoán nói: "Ở nơi này đồng thời thuận tiện giải quyết mâu thuẫn của Hoang Giới và Trận Giới."
"Rất có khả năng đó."
Trần Hiền trịnh trọng gật đầu, nói: "Nhưng nếu là vậy bây giờ hắn rời đi, có lẽ sẽ không trở về nữa."
"Vậy kế tiếp phải làm sao?"
Hoang Chấn hỏi.
"Ta đang suy nghĩ, liệu có thể mang hố phân viễn cổ này đi hay không" Trần Hiền to gan nói.
Hoang Chấn kinh ngạc: "Ý ngươi là?"
"Đúng vậy."
Trần Hiền nói: "Bây giờ chúng ta đứng cạnh ao chỉ mới ngắn ngủi một lúc thôi, hắc khí trong cơ thể chúng ta không còn lại bao nhiêu, hoàn toàn khôi phục trạng thái toàn thịnh khi xưa, thử nghĩ xem nếu mang nó về nơi hoang vu kia, có thể giúp cho mọi người tăng được nhiều biết mấy?"
Vừa nói đến đây Hoang Chấn cũng kích động, vội vàng tiếp lời:
"Nói không chừng hắc khí trong cơ thể mọi người đều có thể được thanh trừ".
"Cứ như vậy không còn ai bị sương mù màu đen kia khiến cho ma hóa nữa."
"Nhanh nhanh nhanh, hành động đi".
Hai người nói là làm, gấp không chờ nổi.
Mà trong tay Trần Hiển vừa khéo có lu nước to tiên khí đỉnh cấp, cái lu này bình thường ông ta dùng để ngăn chặn mắt trận, ngăn chặn mắt trận đồng thời dẫn nước vào trong lu, có thể khiến hiệu quả pháp trận tăng lên rất nhiều.
Không ngờ lại có thể dùng được ở đây.
Ông ta vung tay lên, nước trong lu mạnh mẽ đổ xuống một bên.
Vén tay áo lên hai người cầm vật chứa, cho những thứ trong hố phân vào lu nước.
Nhất thời hai người làm mà mồ hôi đầy đầu.
Nhìn dáng vẻ lỗ mãng của Hoang Chấn, Trần Hiền không nhịn được mắng to: "Ngươi cẩn thận một chút cẩn thận một chút, lực đạo nhẹ một chút, vừa rồi ngươi làm đổ rất nhiều giọt ra ngoài đấy".
"Ta chú ý, ta nhất định sẽ chú ý."
Hoang Chấn quả thật cũng quá kích động mới bất cẩn như vậy, nhìn mấy giọt rơi vãi dưới đất sau đó chìm trong bùn đất rồi tan biến, ông ta lập tức cảm thấy đau thịt.
Thật đúng là lãng phí mà!
Cứ như vậy.
Sau nửa ngày hố phân sắp thấy đáy, lu nước cũng sắp đầy.
"Được rồi, cứ như vậy đi!"
Trần Hiền lau mồ hôi trên trán, nói.
"g, dưới đáy còn không ít kìa, lẽ nào không lấy sao?" Hoang Chấn không nhịn được hỏi.
"Ngươi thì biết cái gì?"
Trần Hiền liếc ông ta, nói: "Tiên giả từ xưa đến nay đều chú trọng làm người phải giữ lại đường lui, vật thần tiên như thế này càng không thể để nó tuyệt tự, nếu chúng ta nhổ cỏ tận gốc không giữ lại gì sẽ bị trời phạt đấy".
"Chúng ta để lại một chút, nơi này không đến mức mất công hiệu, tương lai còn có thể tạo phúc cho hậu nhân".
"Thì ra là vậy."
Hoang Chấn bừng tỉnh hiểu ra, vẻ mặt thụ giáo.
"Tuy đi chuyến này ngay cả mặt của cao thủ kia chúng ta cũng không nhìn thấy, nhưng tái ông mất ngựa chưa hẳn không phải phúc!" Trần Hiền cảm khái: "Tác dụng cái lu này mang đến cho mọi người, vượt xa những gì mà một hai cao thủ có thể so sánh được."
"Đúng vậy, nếu nhóm người Trần lão biết, nhất định rất hưng phấn." Hoang Chấn cũng phấn khích nói.
"Chuyện không thể chậm trễ, bây giờ chúng ta mau quay về thôi".
Trần Hiền nói.
"Được." Hoang Chấn gật đầu.
Hai người không nói hai lời khom người xuống, mỗi người một bên khiêng cái lu bay lên không, sau đó hóa thành lưu quang biến mất không thấy bóng dáng.
Bách Luyện Tông.
Sau khi Vương Việt điều tra xong tư liệu của Tô Bạch, rất lâu cũng không thể bình tĩnh.
"Thật, thật sự là đệ tử tạp dịch".
Cả người Vương Việt choáng váng.
Vốn dĩ ông ta cho rằng, Tô Bạch là lão quái không xuất thế nào đó, bởi vì mục đích gì đấy hoặc là chán ghét cuộc sống tu tiên ngươi lừa ta gạt, lúc này mới giả mạo làm một tiểu tạp dịch ở tông môn của ông ta.
Nhưng sự thật nói cho ông ta biết, hoàn toàn không phải như vậy.
Tô Bạch hoàn toàn không phải lão quái gì, tuổi thật cũng mới mười bốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận