Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1229: Chết không nhắm mắt (1)

Đảo Phong Nguyệt to lớn đột nhiên rơi vào tuyệt cảnh như vậy, nếu không phải thần, bọn hắn hoàn toàn không thể nghĩ ra sự tồn tại như thế nào mới có thể vung tay làm được tất cả mọi thứ.
Cho dù là thánh nhân muốn ảnh hưởng đến thế giới, cũng cần có một quá trình chậm rãi.
"Đại nhân, tha mạng, tha mạng!"
Nhóm người đảo Phong Nguyệt quỳ xuống đất, khóc lóc thảm thiết, xin tha thứ như phát điên.
Mà Bạch Cập chỉ còn sót lại đạo tâm càng hoảng sợ chạy tán loạn xung quanh, tâm thần gần như sụp đổ: "Phụ thân,, cứu con, con không muốn chết, con không muốn chết, con là đảo chủ đời kế tiếp của đảo Phong Nguyệt mà..."
Hứa Chư quỳ dưới đất hai mắt đỏ ngầu, không ngừng run rẩy.
Ông ta không cam tâm.
Ông ta cực kì không cam tâm.
Từ đầu đến cuối ông ta đều không hiểu tại sao sự việc lại phát triển thành như vậy.
Ông ta nhướng tròng mắt đỏ bừng lên, oán hận quát: "Ngươi là thần thì thế nào, là thần thì có thể giết người vô tội sao?"
"Đảo Phong Nguyệt ta trước giờ không trêu chọc đến các ngươi, càng đừng nói đến làm trái ý chí của chủ thần gì đó, ta thấy chẳng qua các ngươi chỉ tìm cớ cho hành động giết người vô tội mà thôi!"
"Đúng, đúng đúng đúng." Bạch Cập chỉ còn lại đạo tâm cũng vội vàng phụ họa: "Các ngươi đang giết người vô tội, nếu các ngươi giết người vô tội như vậy, cho dù các ngươi là thần cũng sẽ bị trời phạt".
Trong lòng phụ tử bọn hắn biết rõ không thể phản kháng, muốn tìm một con đường sống trong tuyệt cảnh bèn dùng kế khích tướng.
Người mặt áo choàng đen về mặt châm chọc.
"Thế thì để các ngươi được chết rõ ràng vậy."
Hắn ta phất tay.
Một hình ảnh hiện ra trên đỉnh đầu mọi người.
Khi nhìn thấy hình ảnh kia, những người có mặt ở hiện trường đều khiếp sợ.
Nhất là hai phụ tử Hứa Chư và Bạch Cập cứ như sét đánh giữa trời quang.
"Là hắn?"
"Vậy mà lại là hắn, tại sao lại là hắn?"
Sắc mặt hai phụ tử trắng bệch thảm thiết tự mình lẩm bẩm.
Bởi vì người nhìn thấy trong cảnh tượng kia không phải ai khác, chính là Dịch Phong.
Cuối cùng bọn hắn đã hiểu, tại sao nhóm người mặc áo choàng đen lại đến đây, thì ra là vì Dịch Phong.
"Lúc đầu chủ nhân ta chính miệng bảo Phong Thiên Nguyệt làm đảo chủ, muốn các người phò tá đàng hoàng".
"Nhưng các ngươi lại mặc kệ lời nói của chủ nhân, sau khi ngài đi lập tức ra tay độc ác, cho nên các ngươi nói xem các ngươi có đáng chết hay không?"
"Tuy chủ nhân không có thời gian tính toán với các ngươi, nhưng là người hầu của ngài phải đến giải quyết chuyện này".
Nói rồi.
Lòng bàn chân Lâu Bản Vĩ tiến lên một bước.
Một bước này, khiến cơ thể của vô số cao tầng Phong Nguyệt tông đang chạy trốn phải nổ tung, hóa thành mưa máu.
Trong cơ thể của những người bị hủy diệt, vô số đạo tâm la hét thảm thiết chui ra, bên trên mỗi một đạo tâm đều có một gương mặt hoảng sợ, bay tán loạn như châu chấu cầu sinh.
Nhất thời tiếng gào thét thê lương rợp trời giao nhau, khiến da đầu người ta tê dại.
Một lúc sau, cơ thể và cả đạo tâm của cao tầng đảo Phong Nguyệt đều tan thành mây khói.
Phong Nguyệt tông lớn như vậy, lúc này chỉ còn lại hai người là Hứa Chư và Bạch Cập.
Lúc này Hứa Chư hối hận đến xanh ruột.
Ông ta vốn cho rằng sau khi Dịch Phong đi vĩnh viễn sẽ không biết những chuyện ông ta đã làm, nhưng ai ngờ lại trêu chọc tai họa ngập đầu như vậy.
Càng không ngờ Dịch Phong lại là sự tồn tại như thế.
Chẳng trách, chẳng trách vô số năm nay không có ai kế thừa được truyền thừa tử vong, lại bị Dịch Phong lấy được dễ dàng đến thế.
Nếu như sớm biết như vậy, ông ta sẽ từ bỏ tất cả phò tá Phong Thiên Nguyệt đàng hoàng, tương lai nói không chừng còn có thế: ".
Nhưng thật sự là một bước sai, từng bước sai.
"Tha mạng, tha mạng đi đại nhân".
Lúc này Bạch Cập bay qua, gương mặt dữ tợn xin tha: "Đây không phải lỗi của ta, khi đó ta muốn nhường Phong Thiên Nguyệt làm đảo chủ, đều tại lão già này, đều do lão ta mê hoặc ta, nếu không phải lão mê hoặc ta, ta hoàn toàn sẽ không phạm sai lầm lớn như thế".
Lời nói của Bạch Cập khiến Hứa Chư nôn máu.
"Ngươi... Tên nghịch tử này."
Ông ta không ngờ nhi tử ruột của mình lại bán ông ta vào lúc này.
Tuy ông ta đi sai dường nhưng tất cả đều vì nhi tử của ông ta, dù không thành công nhưng ông ta không hề hối hận, chỉ hận bản thân thiếu chút vận may.
Nhưng sự trở mặt của Bạch Cập lại khiến chút phòng ngự tâm lý cuối cùng trong lòng ông ta sụp đổ.
Đạo tâm của ông ta sụp đổ.
Quỳ dưới đất, tuy ý thức linh hồn cơ thể vẫn còn, nhưng ông ta lại như một xác sống.
"Lão già, ngươi còn kêu la, nếu không phải ngươi sao ta lại rơi vào kết cục này?" Phía trên đạo tâm là gương mặt lộ vẻ thù hận của Bạch Cập, nhân lúc Hứa Chư thất thần, đạo tâm hắn ta đột nhiên tỏa sáng, hóa thành luồng sáng tấn công về phía mi tâm của Hứa Chư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận