Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1199: Thập tử vô sinh (2)

Bản thân chỉ là hai người bèo nước gặp nhau mà thôi.
Nhưng nào biết, Dịch Phong vừa mới đi đến hành lang, liền bị nam quản gia bên cạnh Mị Tiên Nhi cản lại.
"Dịch công tử không đáp ứng cũng không sao, vậy ta sẽ cưỡng ép bắt Dịch công tử đi" Mị Tiên Nhi hơi ngẩng đầu, trên mặt là vẻ tươi cười đắc ý, cường ngạnh nói.
"Chỉ sợ ngươi không thể bắt ta đi" Dịch Phong trầm giọng nói.
"Chuyện đó ngươi cũng không thể khẳng định được."
Mị Tiên Nhi nói: "Hướng tuyến thuyền số tam đang chạy bây giờ là đi đến tổng bộ của Linh Lung Các Thiên Vực".
"Đừng nói đùa, thuyền của ngươi là thuyền công cộng, trên thuyền này nhiều người như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng kéo đi luôn?" Dịch Phong lắc lắc đầu.
"E rằng Dịch công tử không biết rồi, người trên thuyền đều đã bị ta đuổi xuống, bây giờ toàn bộ người trên thuyền ngoài người của ta ra, cũng chỉ còn lại một mình Dịch công tử ngươi." Mị Tiên Nhi vung khoé miệng lên cười nói.
Nghe vậy.
Lông mày Dịch Phong lập tức nhíu lại một cái.
"Cho nên, Dịch công tử ngươi muốn đến phải đến, không muốn đến cũng phải đến." Mị Tiên Nhi nhàn nhã nói, dường như biết trước được suy nghĩ của Dịch Phong, nàng tiếp tục chặt đứt đường lui của hắn, nói: "Ngươi muốn trời khỏi tuyến thuyền số tám, trừ phi ngươi nhảy xuống biển tự bơi đi".
"Nhưng mà ta không thể không nhắc nhở ngươi một câu."
"Nguy hiểm khi ngươi nhảy xuống biển, so với nguy hiểm tử vong truyền thừa ở Phong Nguyệt Đảo kia không hề nhỏ hơn đâu.
"Biển đen này có đếm cũng không hết Hải Ma, mà ngươi muốn phi hành, chỉ cần hơi cách mặt biển một chút, là chướng khí ảnh hưởng đến tâm ngươi ngay."
"Đây cũng là nơi đặc biệt nhất Thiên Vực, cũng là nguyên nhân mà tất cả tu giả đều sẽ ngồi thuyền, không dám phi hành trên mặt biển".
"Vì, phi hành trên biển, không khác nào tự tìm đường chết, hẳn phải chết ngay không nghi ngờ."
"Ngươi chắc chứ?"
Dịch Phong nhướng mày, nhìn Mị Tiên Nhị, trịnh trọng hồi.
"Tất nhiên là chắc rồi."
"Thập tử vô sinh".
Mị Tiên Nhỉ giương khoé miệng lên, vẻ mặt đắc ý, tự thấy đã phong toả toàn bộ đường lui của Dịch Phong.
Vì người bình thường, ở hải vực cực xa lục địa thế này, sẽ không một ai rời thuyền.
Đáng tiếc.
Dịch Phong cũng không phải là người bình thường.
Ngay khi nhận được lời xác nhận của nàng, Dịch Phong liền bịch một tiếng, trực tiếp nhảy xuống biển.
Mị Tiên Nhi đang mặt mày đắc ý lập tức trợn tròn mắt.
Động tác của Dịch Phong quả thực hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng.
Đánh tan tất cả tính toán của nàng.
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy người nào không theo lẽ thường như vậy.
Khiến nàng tự cho là đã bày mưu nghĩ kế, cảm thấy trên mặt thật nóng.
"Họ Dịch, đầu óc ngươi có vấn đề phải không? !"
Ngực nàng hổn hển lên xuống kịch liệt, chạy đến lan can, mắng to về phía đại hải.
Thuộc hạ bên cạnh thấy thế, cũng không dám thở mạnh một tiếng, chưa bao giờ thấy chủ tử mình thất thố như vậy.
Sau một lúc lâu, thấy Mị Tiên Nhi ngồi im tại chỗ yên lặng không nói gì, nam quản gia bên cạnh mới thận trọng tiến lên, thấp giọng hỏi: "Đại nhân, tiếp theo nên làm gì đây?"
"Còm có thể làm sao nữa, trở về bến cảng đi".
Mị Tiên Nhi xanh mặt, nói xong liền đi thẳng.
Đảo mắt đã một ngày trôi qua.
Dịch Phong ngửa mặt lơ lửng trên mặt biển, nhìn lên hải âu bay trên trời, sắc mặt càng ngày càng đen sẫm.
"Cầu nữ nhân, xú nữ nhân, đã nói ở đây có hải quái, đã nói hẳn sẽ chết thập tử vô sinh không nghi ngờ?"
"Chân lão tử ngâm trong biển sắp nổi bong bóng tới nơi rồi, mặn đến nổi đủ vào nồi nấu luôn rồi, vẫn chưa thấy cái lông gì!
Dịch Phong chửi bậy một trận, ngẩng đầu nhìn con cóc nổi trên mặt nước giống hắn, càng nhìn càng thấy tức.
"Ta nói, sao đi đầu cũng có ngươi vậy."
Dịch Phong nhấc một chân của nó lên, trực tiếp quăng bay ra ngoài, hơi động giới chỉ chậm rãi kêu lên.
"Cho lão tử đến Phong Nguyệt Đảo".
Đặt mông ngồi lên vỏ cứng trên người Mạn Mạn, tổ hợp trâu bò một người một thú kéo theo một trận đại thuỷ, biến mất không thấy gì nữa."
Không lâu sau đó.
Dịch Phong đã đến Phong Nguyệt Đảo.
Phong Nguyệt Đảo cũng không nhỏ, trước sau cũng sâu hơn trăm dặm.
Trên đảo ngoại trừ bách tính bình thường cùng với mấy tu tiên giả tạm nghỉ chân ở đây ra, toàn bộ người cư trú trên đảo đều là đệ tử Phong Nguyệt Tông.
Cho nên nói nơi này náo nhiệt đúng là náo nhiệt, mà nói không náo nhiệt cũng hoàn toàn không quá náo nhiệt lắm.
Bầu trời vừa hạ xuống một trận mưa nhỏ róc rách, làm cho không khí tràn ngập mùi hơi đất.
Một đao khách mang mũ rộng vành đi sát qua vai, trên mình toả ra hơi thở khát máu, trên gương mặt dưới mũ rộng vành còn có một vết đao như con rết.
Không xa nhìn như có một tiểu la lỵ vô hại, trong tay áo giấu một tiểu xà màu đỏ, cái lưỡi tiểu xà phun ra nuốt vào, phun ra một màn sương độc nhàn nhạt.
Tửu lâu có người uống rượu, bên đường có người trọng thương chưa lành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận