Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 586: Cơ hội trời cho

Xem ra đám ông bà lão này đã bị hắn lừa gạt rồi, thực sự cho rằng hắn là người tu hành gì đó rất mạnh.
Nhưng cũng đúng, mặc dù hắn chỉ là cái xác rỗng, nhưng giẫm lên phi kiếm hơn nữa còn có quầng sáng kia hóa trang, không khiến cho người ta coi hắn thành tuyệt thế cao nhân đúng là không được mà!
Có những ông bà lão này hỗ trợ, nếu như vậy việc thu nhận một trăm tên đệ tử chắc chắn sẽ rất dễ dàng để giải quyết.
Dịch Phong phấn khởi bừng bừng, yên tâm thoải mái trở về phòng ngủ, đợi tin của đám ông bà lão này.
Nửa ngày sau...
"Ngươi thu liễm cái thói kiêu ngạo kia của ngươi lại cho ta, mặc kệ đại sư huynh gì đó có nghe thấy hay không, hôm nay ngươi có thể đi vào nơi này thì đó chính là phúc phần của ngươi."
Bên hồ, một lão đầu đang nghiêm túc dặn dò đại đệ tử trong tông môn của lão ta:
"Đợi lát nữa ngươi phải biểu hiện tốt một chút, nếu như có thể trở thành đệ tử của tiên sinh thì vận mệnh của ngươi sẽ có thể thay đổi."
Bên kia, một bà lão cũng giống như vậy đang dạy bảo cháu gái của bà ta:
"Nhớ kỹ, nếu như tiên sinh đồng ý giữ ngươi lại, cho dù ngươi có làm gì, kể cả làm tạp dịch thì đó cũng là phúc phần của ngươi, có nghe chưa."
Trong lúc nhất thời, không ít lão nhân đã dẫn theo các loại thiên chi kiêu tử, thánh nữ tông môn đi tới bên này, nguyên một đám ai nấy đều mang dáng vẻ thành kính giống như là đang đi hành hương vậy.
"Sư phụ, có rất nhiều người đang tụ tập ở quảng trường, bọn họ đều đến đây để bái sư." Chung Thanh đi tới, nhẹ giọng nói.
"Hả??"
Dịch Phong bật dậy trong nháy mắt, mặt mũi đây vẻ mừng rỡ, lúc hắn đang định đi ra ngoài thì phát hiện Chung Thanh ở bên cạnh có về như muốn nói lại thôi.
"Đồ nhi, không phải con có gì muốn nói đó chứ?" Dịch Phong khẽ hỏi.
"Sư phụ, con muốn hỏi là... ngài có thực sự phải là người tu hành hay không?" Mặt mày Chung Thanh đây vẻ chờ mong hỏi.
"Thiên cơ không thể tiết lộ, đến lúc đó con sẽ biết".
Dịch Phong yêu thương xoa xoa cái đầu nhỏ của Chung Thanh.
Đối với đứa đệ tử nhẫn nhục chịu khó này, Dịch Phong thật sự không đành lòng lừa hắn, nhưng cũng không muốn để cho hắn thất vọng.
Cho nên đối với vấn đề này, tạm thời vẫn nên lẩn tránh thì hơn.
Chờ hắn nhận đủ một trăm đồ đệ, bản thân có thể tu luyện, đến lúc đó mới là câu trả lời tốt nhất.
Dịch Phong cười cười, nhìn thoáng qua Chung Thanh với vẻ mặt ngơ ngác đang được xoa đầu, không để ý tới Chung Thanh nữa mà vội vàng đi tới quảng trường.
Không đi thì không biết, vừa nhìn tới đã bị dọa cho giật mình.
Dưới sự dẫn dắt của những ông bà lão tại đây, quảng trường tụ tập đầy người.
Nếu như có những người khác ở trong này mà nói, chỉ sợ tròng mắt cũng phải rơi xuống.
Bởi vì ở trên quảng trường giờ phút này ngoài những ông bà lão đang không hiểu chuyện gì ra, những người trẻ tuổi cũng không ngoại lệ, toàn bộ đều là thiên chi kiêu tử, mà thực lực thấp nhất cũng đã là tu vi Nhân Tiên.
Đương nhiên, bọn họ có thể đạt tới Nhân Tiên thực ra cũng không thể nói là bọn họ giỏi giang tới trình độ như vậy mà là bởi vì đoạn thời gian trước Tiên Giang Đại Lục được rót nước tiên vào, khiến cho tu vi của người tu hành ở toàn bộ đại lục nước lên thì thuyền lên.
Ngoại trừ lần đó ra, phần lớn bọn họ đều hưởng thụ lộc lá của bậc tiền bối ở Bình Giang thành.
Thậm chí có chút khoa trương mà nói, đám thiên chi kiêu tử này hoàn toàn là do đống võ quán bỏ đi kia nuôi dưỡng ra.
Dù sao đối với lớp người trẻ này, một mẩu giấy vụn ở trong cái đống đổ nát bỏ đi kia có lẽ cũng đã đủ khiến cho bọn họ cả đời thông suốt.
Mà một đám thiên chi kiêu tử như vậy, cùng với những ông bà lão nhìn không thấu tu vi này, toàn bộ đều hết sức cung kính đứng ở trên quảng trường, trên mặt đây vẻ kính sợ.
Dịch Phong đếm sơ lược một chút, những người trẻ tuổi đến đây bái sư đại khái có hơn mười người.
Hắn cực kỳ mừng rỡ.
Đám ông bà lão này quả thực là đã hoàn thành hơn nửa nhiệm vụ thu đồ đệ thay cho hắn chỉ trong nháy mắt!
Mà đúng lúc này, từ đằng xa tuyển đến một giọng nói hùng hùng hổ hổ:
"Lão tổ tông, mặc dù ngài có thể khiến cho con đạt tới Nhân Tiên, nhưng một thân thịt như con đánh một tên Bát Mệnh Võ Đế cũng còn quá sức. Hay là con đừng đi bêu xấu nữa có được không?" Một tên dáng người mập mạp, thoạt nhìn thật giống như một tòa núi nhỏ không tình nguyện mà di chuyển bước chân, một đôi mắt nhỏ lập lòe, mặt mũi đầy vẻ đắng chát nói.
"Trì Nhất Dũng, ngươi mau chóng cút qua đó cho ta có nghe thấy không? Ngươi có biết rất nhiều người muốn có được cơ hội này mà còn không được hay không, vậy mà ngươi lại còn không biết quý trọng mông tên mập."
Lão giả tức giận gần chết, đá mấy cước vào trên Mấy cú đá này đối với mỡ của tên mập mà nói hoàn toàn không đau không ngứa, nhưng mà ngại uy quyền của lão giả, hắn ta đành phải ôm đầu đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận