Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 378: Di tích của tiên nhân (2)

Vân Yêu Yêu không nhịn được nhìn Dịch Phong một cái.
Có chút không biết phải làm sao lắc lắc đầu.
E rằng trong mắt tên người phàm này, có lẽ lợi hại nhất chính là Võ Linh ấy chứ.
"Võ Linh trong mắt hắn cũng chỉ là con kiến mà thôi." Vân Yêu Yêu giải thích, như nghĩ ra gì đó, sau đó lại nói: "Ta đề nghị tốt nhất tiếp theo chúng ta nên hành động cẩn thận hơn, muốn hành động cũng phải đợi vết thương của ta khỏi rồi hãng nói."
"Tại sao?" Dịch Phong hỏi.
"Trong núi bây giờ phức tạp hơn những gì ngươi nghĩ" Sắc mặt Vân Yêu Yêu sa sầm: "Thập Vạn Đại Sơn này, vốn không nên có loại yêu này, vốn dĩ kẻ lợi hại nhất chiếm giữ ở đây cũng chỉ là một Yêu Tôn mà thôi."
"Là do trong núi này có một di tích của tiên nhân, bởi vì di tích tiên nhân này sắp xuất thế, cho nên có không ít cao thủ đều đã đến Thập Vạn Đại Sơn này."
"Mà Ngưu Ma Yêu Đế đánh ta bị thương là kẻ đến từ Tây Yêu Lâm của phía tây đại lục."
"Cho nên ngươi cũng đến vì di tích tiên nhân này ư?" Dịch Phong hỏi.
"Đúng vậy."
Vân Yêu Yêu thẳng thắn gật đầu.
"Được thôi, đúng rồi, Tây Yêu Lâm ở đâu vậy?" Dịch Phong lại nghi hoặc hỏi.
"Đại lục tổng cộng chia thành năm khu vực, bao gồm Bắc Hải Vực, Tây Yêu Lâm, Nam Hoang, Đông Thắng Châu, Trung Châu".
"Bắc Hải bị bao phủ bởi băng, có rất ít dân cư".
"Nam Hoang vùng đất hoang vu, người ít đất rộng, nhưng mà cao thủ ở đó cực kỳ mạnh mẽ."
"Tây Yêu Lâm là nơi tụ tập của yêu thú, là thiên đường của yêu thú".
"Đông Thắng Châu là khu vực có nhiều người nhất, nhưng cấp độ thực thực ở nơi đây không đều."
"Còn Trung Châu, chính là vùng đất của kẻ mạnh trên khắp đại lục, tập hợp tất cả các cao thủ của cả đại lục." Vân Yêu Yêu giải thích cho Dịch Phong.
Nghe nói vậy.
Dịch Phong gật gật đầu.
Sống lâu như vậy, giờ hắn mới biết đại lục này chia thành nhiều khu vực như vậy.
"Cái tên Ngưu Ma từ nơi như Tây Yêu Lâm đến đó, xem ra thật sự rất khủng bố nhỉ!" Dịch Phong nghiêm túc nói: "Thật sự hy vọng là ta sẽ không đụng phải hắn, nếu không thì chạy cũng chạy không nổi."
"Nếu như ngươi mà đụng phải hắn thì..."
Vân Yêu Yêu nhìn Dịch Phong một cái, thở dài một tiếng, nói:
"Thì phải tự cầu phúc cho mình thôi".
Dịch Phong gượng cười một cái.
Nhưng mà sau khi biết được nguy hiểm trong núi này, Dịch Phong dự định ở yên tại chỗ, cũng là chuẩn bị đợi sau khi tu vi của Vân Yêu Yêu hồi phục, cùng nhau rời núi.
Nếu không dựa vào tình hình của hai người họ, đừng nói là đụng phải Ngưu Ma gì gì đó, cho dù là gặp phải một con yêu thú mạnh một chút thôi, sợ rằng cũng không dễ gì giải quyết được.
Thời gian từ từ trôi đi...
Cô nam quả nữ sống qua trong hang động này.
Mỗi ngày Vân Yêu Yêu ngồi thiền tu luyện, ý định phá vỡ phong ấn bên trong cơ thể.
Còn Dịch Phong thì phụ trách đồ ăn thức uống hàng ngày của hai người, bận rộn kinh khủng.
"Nói chuyện đi?"
Hôm nay, Dịch Phong lại chuẩn bị ra ngoài, do dự một hồi sau đó ngồi ở trước mặt Vân Yêu Yêu nói.
"Ngươi nói."
Vân Yêu Yêu mở đôi mắt sáng đẹp, nhìn Dịch Phong.
"Ta cảm thấy ta rất lỗ, ngươi cứu ta một lần, ta cứu ngươi rất nhiều lần, ta còn phải mỗi ngày đều phụ trách đồ ăn thức uống cho ngươi, vừa đi ra ngoài là nơm nớp lo sợ, rất sợ gặp phải yêu thú." Dịch Phong cau mày nói.
"Ân huệ của một người tu luyện, đối với ngươi mà nói lẽ nào còn không đủ sao?" Đôi mắt Vân Yêu Yêu khẽ chuyển động, hỏi ngược lại.
"Ai dà, ta cần cái ân tình của ngươi thì có tác dụng gì cơ chứ, hư vô cả thôi" Dịch Phong trợn nhìn Vân Yêu Yêu một cái nói:
"Ngươi cho ta cái gì thực tế chút đi".
"Vậy ngươi muốn thứ thực tế gì nào?" Vân Yêu Yêu hỏi.
"Vốn định cầm chút đồ của người tu luyện như các người để dùng thử, nhưng mà nghĩ tới việc ta cũng không dùng đến, cho nên ngươi cho ta chút tiền vàng đi!" Dịch Phong nhếch mép cười nói: "Cho ta trăm tám mươi vạn đi, ta tuyệt đối không chê nhiều đâu".
Vân Yêu Yêu sắc mặt phức tạp nhìn Dịch Phong một cái.
Sau đó nói: "Ngươi cũng biết là, ân tình của ngươi một người tu luyện, dùng tiền cũng không mua được đâu, trăm tám mươi vạn tiền vàng nhìn thì có về nhiều, nhưng đối với những người tu luyện như bọn ta mà nói thì chẳng là gì cả, cho nên ngươi thật sự định lấy tiền vàng, mà không cần ân tình của ta?"
"Đúng, ta muốn lấy tiền vàng".
Dịch Phong tươi cười nói.
Trong lòng hắn nghĩ, có số tiền vàng này thì có thể bù lại khoản đã dùng trong chuyến đi Ninh Sa này rồi.
Quay về còn có thể trở về sửa sang võ quán, hơn nữa chiếc ghế nằm trong sân cũng nên thay rồi, thừa tiền thì phải mướn thêm một tỳ nữ nữa, mấy ngày tháng đó sẽ tươi đẹp biết bao.
"Được".
Vân Yêu Yêu gật đầu nói: "Ta có thể cho ngươi một trăm vạn tiền vàng, nhưng mà tạm thời không có, phải đợi ra ngoài đã rồi nói tiếp".
"Vậy thì dễ nói thôi, ngươi viết cho ta thấy cái giấy nợ."
Dịch Phong vui vẻ nói, sau đó lấy ra giấy và bút.
"Hôm nay Vân Yêu Yêu nợ Dịch Phong một trăm vạn đồng vàng, ký tên làm chứng".
Dịch Phong viết xong thì đặt ở trước mặt Vân Yêu Yêu, cười tít mắt nói: "Đến đây nào, ký tên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận