Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1166: Triệu hoán đồng bọn (2)

"Mau tránh ra đi?"
"Tên này khùng rồi hả?"
Trên quảng trường xa xôi, mọi người nhìn thấy cũng hô lên đầy lo lắng.
Vốn không hiểu sao lại xuất hiện thêm một người thần bí, tình hình có cơ hội chuyển biến, nhưng bây giờ xem ra lại chuẩn bị mất thêm một mạng rồi.
Cuối cùng.
Trước mặt bao người, cái lưỡi tựa như thanh kiếm sắc bén của ma vật kia sắp đến gần ngực Dịch Phong, chuẩn bị xuyên thẳng qua tim.
Một màn này.
Khiến không ít người nhắm mắt lại theo bản năng.
Nhưng mọi người không ngờ được rằng, cái lưỡi kia vừa chạm vào Dịch Phong, tựa như trứng gà chạm vào nham thạch, cái lưỡi ma chấn đau đớn kịch liệt run lên một trận.
"Cái gì?"
"Sao có thể bình an vô sự vậy được?"
"Trái tim người này được thứ gì bảo vệ sao?"
"Đúng vậy, nhìn đầu lưỡi kia đi, rõ rằng không làm thương tổn hắn một chút nào!
Mặc kệ là nữ tử trên hiện trường hay những người khác nơi quảng trường phía xa kia, lúc này đều kinh hô lên.
Vốn tưởng rằng lần này xuất hiện một kẻ ngu ngốc, không ngờ rằng dường như rất có bản lĩnh.
"Con mẹ ngươi, nhìn có vẻ trâu bò lắm, ai ngờ lại là cái đồ yếu như gà vậy."
Đang tràn trề chờ mong bỗng thất bại, sắc mặt Dịch Phong nhanh chóng đen thui.
Bắt lấy đầu lưỡi run run của người kia bóp một phen, hung hăng xé toạc ra.
"Ầm".
Lần này Dịch Phong ném mạnh cả thân thể lẫn đầu lưỡi ma vật xuống đất, tạo thành một cái hố to.
Dường như Dịch Phong không tính buông tha cho hắn, kéo mạnh đầu lưỡi kia ra, ném thẳng đi.
Toà nhà bên cạnh ma vật bị đập nát, kia ma vật cứ thế bị ném vào trong đống phế tích, kêu rên không ngừng.
Mà một màn Dịch Phong chà đạp ma vật này, ai cũng nhìn thấy rõ, từng tiếng than sợ hãi không dứt bên tai.
"Người này là ai vậy, thật là lợi hại!"
"Trời má, hắn giã nát con ma vật luôn kìa".
"Thì ra người này một thân một mình xuất hiện ở trong thành, cũng không phải ngẫu nhiên".
Nhất là mấy người phụ trách chính của cuộc thám hiểm này đều đứng hết lên, gắt gao nhìn chằm chằm hình ảnh Dịch Phong trên không trung.
"Người này là người của Thiên Vực ta sao?"
"Có ai biết hắn không?"
"Xuất thân từ đại thế lực hả?"
"Làm gì có loại thực lực thế này mà vô danh không ai biết được."
Trong tiếng thán phục, mọi người bắt đầu nhao nhao hỏi, trong lòng vô cùng hiếu kỳ với vị cao thủ lai lịch thần bí này.
Mà hiện trường, nữ tử duy nhất may mắn còn sống sót kia, cũng che kín môi đỏ, nhìn Dịch Phong nhẹ nhàng bâng quơ giẫm đạp ma vật.
Rung động trào dâng đã lắp đây cả đôi mắt.
Ma vật này mạnh thế nào, là một trong các đương sự, nàng rõ ràng hơn ai hết.
Nhưng không ngờ rằng, khi rơi vào tay thanh niên này cũng bị giã như nắm.
"Á!"
"Đáng chết, thứ nhân loại thấp kém!"
"Ta sẽ giết ngươi, dám giương oai trong Phong Ma thành ta, ta sẽ giết ngươi, ta muốn ngươi chết khó coi vô cùng".
Ma vật bị chà đạp trong đống phế tích trung phát ra âm thanh rít gào chói tai, sau đó bay lên trời.
Mà trong lúc đang bay lên trên trời, hắn lại phát ra một trận âm thanh quái dị.
Âm thanh truyền khắp cả thành.
"Không hay rồi, hình như nó về gọi thêm những ma vật khác."
Thấy thế, nữ tử đứng cạnh vội vàng lo lắng hô lên.
Mà xa xôi trong quảng trường, những người chú ý đến nơi này lại thấp thỏm không yên một lần nữa.
Rõ ràng tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được, ma vật trước mắt kia rít gào quái dị, là đang gọi đồng loại đến.
Giữa tiếng rít gào, ma vật lưỡi dài đã vút đến trời cao.
Mà âm thanh của hắn, cũng đã truyền mỗi một ngóc ngách Phong Ma thành.
Vẻ mặt hắn dữ tợn cười lạnh, ánh mắt đây ác độc và oán hận, trong lòng đã nghĩ kỹ các loại phương pháp tra tấn nhân loại trước mắt.
Nhưng mà.
Lần này đã gào thét đến thế rồi sao mà chậm quá vậy?
Đáng lẽ ra, trong nháy mắt ngay khi tiếng của hắn phát ra, đồng loại phải hưởng ứng chứ? Sao để hắn kêu đến khản cổ rồi mà vẫn chưa thấy một chút động tĩnh nào vậy?
Giữa không trung, hắn nhìn xuống toàn bộ Phong Ma thành.
Ngay sau đó, nét cười lạnh trên mặt chợt tắt...
Mắt thường cũng có thể thấy được.
Đồng tử của hắn đột nhiên phóng đại, sợ hãi tràn đầy hai mắt, cả người run rẩy kịch liệt.
"A, a, ô, ô..."
Trong miệng kêu rên từng đợt, liên tục không ngừng.
Nữ tử tại hiện trường và đám người trong quảng trường giờ phút này đều nhìn chằm chằm vào ma vật kia.
Sau khi ma vật này bay trên trời bỗng đột nhiên thay đổi hẳn, nét khủng hoảng đầy mặt đều bị mọi người nhìn thấy hết.
"Hắn mới thấy cái gì vậy?"
"Đúng đó!"
"Sao tự nhiên lại thế kia?"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mọi người trên quảng trường người đều hỏi nhau.
Vì bọn họ chỉ có thể thấy được thông qua đôi mắt của nữ tử để nhìn này nhìn kia, cho nên căn bản không biết ma vật vừa bay lên trời kia đã nhìn thấy gì mà sinh ra kinh hãi đến vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận