Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 121: Bối cảnh quen thuộc

Nàng chau mày, lộ vẻ ngạc nhiên.
“Là ngươi?”
Nàng nhận ra người thanh niên này. Đây không phải là người phàm mà nàng đã gặp trên núi sao?
“Đúng, là ta.” Dịch Phong treo con rùa trên cây rồi đặt giỏ tre xuống, tức giận nói: “Ngươi có biết không, vừa rồi ngươi thật sự làm ta sợ chết khiếp!”
Nghe đến đây, sắc mặt nữ tử lạnh băng.
Không ngờ rằng bản thân còn chưa làm loạn lên, vậy mà thanh niên này đã chọc nàng để kiếm rắc rối rồi.
Nhưng nàng cũng không phải là người vô lý, tuy rằng rất tức giận, nhưng nghĩ lại cũng không trách Dịch Phong được, đương nhiên khi nghĩ đến sự việc ở hồ nước vừa rồi, trên mặt nàng vẫn còn xấu hổ.
Cảnh tượng đó thực sự rất khó nói!
Đặc biệt là tên phàm nhân này còn tát nàng một cái, thật đúng là…
Nhưng nhìn quần áo được khoác trên người cùng với vẻ mặt không có chút thù hận nào của thanh niên kia, nàng chỉ đành nuốt cơn tức lại.
“Đến đây ăn cá đi, bồi bổ thân thể.”
Dịch Phong đưa cá nướng trong tay qua.
Nữ tử cau mày lạnh lùng nói: “Ngươi biết ta là võ tu mà.”
“Vậy thì sao?”
Dịch Phong nhìn nàng một cái, nói: “Ngươi không muốn ăn sao?”
Nữ tử cau mày, khôi phục vẻ mặt vô cảm, nói: “Chuyện như này vô dụng với ta.”
Dịch Phong mở mắt, đứng dậy nói: “Cá vô dụng với ngươi, vậy thì ngươi… sẽ không nhớ thương con rùa của ta chứ?”
Nói xong, vẻ mặt Dịch Phong vô cùng miễn cưỡng.
“Mặc dù con rùa già này là thuốc bổ, nhưng đây là thứ ta muốn mang cho tiểu Chung Thanh của ta ăn.”
Nghe đến đây, sắc mặt nữ tử lập tức xị xuống, có chút sững sờ nhìn phàm nhân trước mặt, nàng đường đường là một tu sĩ cấp Võ Vương, lấy con rùa của hắn làm quái gì?
Thật nực cười!
Nhìn Dịch Phong vô tâm vô phế, nữ tử vốn khinh thường cũng mở miệng hỏi: “Ngươi là phàm nhân, khi vào dãy núi này không sợ sao?”
“Có gì đáng sợ sao?”
Dịch Phong nhổ xương cá ra, thắc mắc hỏi.
Giọng nữ tử nghẹn lại.
Quên đi, suy nghĩ của phàm nhân luôn có hạn, có nhiều chuyện cũng không thể hiểu được, nói với hắn ta giống như đàn gảy tai trâu, nhưng nhìn quần áo phủ trên người, nàng hơi do dự nói: “Ngươi ăn xong rồi tìm cách xuống núi đi.”
“Ừ.”
Dịch Phong ngẩng đầu.
“Bởi vì ngươi không xuống núi, ngươi sẽ chết.”
Nữ tử nghiêm túc nói, không đợi Dịch Phong hỏi, nàng lại tiếp tục nói: “Trên ngọn núi này đã xảy ra một sự kiện trọng đại mà người phàm không thể tưởng tượng được.”
Đang nói, nàng hơi ngẩng đầu lên.
Trong đầu, hiện lên hình ảnh đến từ ký ức của tiểu yêu.
“Không thể xuống núi lúc này được, ta còn phải hái thảo dược.” Dịch Phong lắc đầu cười: “Nhưng mà đã xảy ra chuyện gì vậy, ta thực sự rất tò mò đấy?”
“Hái thảo dược?”
Nữ tử ngạc nhiên nhìn Dịch Phong, lạnh lùng nói: “Ngươi thật sự không sợ chết sao?”
“Thôi được…”
Sau đó, nữ tử đứng thẳng người, nhìn Dịch Phong và nói: “Để ngươi hiểu được trời cao đất dày trên đời này là như thế nào, đừng cố chấp tránh mất mạng.”
“Trên thế gian này có yêu thú, ngươi có biết không?”
“Đã từng nghe nói tới.”
Dịch Phong gật đầu.
“Trong núi Mạc Phủ có rất nhiều yêu thú, kẻ mạnh nhất trong số chúng đã đạt tới cảnh giới Yêu Hoàng.”
Nữ tử ung dung nói: “Cảnh giới Yêu Hoàng, vốn là thủ lĩnh của yêu giới, mà chuyện xảy ra cách nơi chúng ta đang đứng mấy trăm dặm, vốn là lãnh thổ của Yêu Hoàng Bác Cổ.”
“Mặc dù Yêu Hoàng Bác Cổ là một con rùa tu luyện mà thành, nhưng do hắn có tuổi thọ cao, nên tu vi cực kỳ thâm hậu.”
“Ờm.”
Dịch Phong cẩn thận lắng nghe, mặc dù trong lòng hắn không biết gì về Yêu Hoàng, nhưng có vẻ rất trâu bò đấy!
“Là một vị thủ lĩnh chỉ huy vạn yêu, thế nhưng bị bắt.”
Nữ tử lại nói.
“Bị bắt?”
Dịch Phong ngạc nhiên hỏi.
“Ừ!”
Nữ tử gật đầu, giọng điệu trở nên trịnh trọng, nói tiếp: “Là một người, một người rất mạnh…”
Nói tới đây, ánh mắt nàng lộ ra vẻ kính sợ.
“Người này lợi hại đến mức một mình xông vào động phủ của Yêu Hoàng Bác Cổ, không chỉ lấy đi bảo vật của Yêu Hoàng, còn bắt sống Yêu Hoàng, nói không chừng còn muốn…”
“Muốn gì?”
Dịch Phong cũng rất tò mò.
Giọng điệu nữ tử bàng hoàng nói: “Muốn mang Yêu Hoàng về nhà và hầm canh uống.”
“Hầm canh?”
Dịch Phong há to miệng, bỗng nhiên liếc nhìn con rùa già treo trên cây, không ngờ rằng vị cao thủ này bắt được Yêu Hoàng kia cũng tính hầm canh, sở thích này giống hắn đấy!”
“Mà chính vì điều này, đã dẫn đến sự tức giận của toàn bộ yêu thú trong núi Mạc Phủ.”
Nữ tử nói với giọng điệu sợ hãi: “Dưới sự liên kết của mấy Yêu Hoàng khác, tất cả yêu thú trong núi Mạc Phủ đã ban bố Tuyệt Sát Lệnh với tên nhân loại mạnh mẽ kia. Chẳng qua là bọn chúng không tìm được hắn, cho nên đệ tử Ngự Kiếm Tông của ta mới gặp phải tai họa bất ngờ như vậy!”
“Nhưng mà Yêu Hoàng Bác Cổ đã tác oai tác quái nhiều năm như vậy, mặc dù giết mất một vài đệ tử của Ngự Kiếm Tông ta, cơ mà đáng giá!”
“Vậy nên, nếu như bình thường mà ngươi may mắn thì còn giữ được cái mạng này, nhưng bây giờ…”
Giọng nữ tử khựng lại.
Nàng lắc đầu, nhìn về phía Dịch Phong nghiêm nghị nói: “Chỉ cần bị yêu thú phát hiện, ngươi không thể sống sót nổi, đặc biệt ngươi chỉ là phàm nhân…”
“Vậy ngươi nên xuống núi càng sớm càng tốt!”
“Ờm…”
Điều này thật sự làm khó Dịch Phong.
“Chúng ta cũng tách ra đi” Nữ tử đứng lên và nói: “Ta bị Yêu Vương theo dõi, nếu ngươi đi theo ta, ta sợ sẽ không có thời gian lo lắng cho ngươi được đâu.”
Sau đó, nữ tử rời đi với thanh trường kiếm trên tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận