Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 124: Gọi chi viện

Một lúc sau, một con tiểu yêu đến báo cáo rằng đã tìm ra dấu vết của Dịch Phong.
“Đi thôi Xà Vương, Dạ Phong Linh Vương!” Ưng Vương nói.
“Được được được.”
Dạ Phong Rết Yêu lau mồ hôi, dưới mi mắt của hai vị đại Yêu Vương, hắn chỉ có thể tuân lệnh.
Tới gần mục tiêu, Ưng Vương cau mày.
“Quả nhiên có khí tức của nhân loại, nhưng cũng không có quá nhiều giao động. Nghe lệnh của ta, hoàn toàn bao vây người này trước đã, chờ lệnh của ta, cùng nhau tóm gọn hắn!”
Ưng Vương lập tức ra lệnh, hiển nhiên là không muốn xảy ra những chuyện như của Ngự Kiếm tông, khiến cho đến giờ vẫn chưa bắt được tên Võ Vương nhân loại kia.
Nói không chừng, đã có thể thu được manh mối về vị trí của Yêu Hoàng từ tay những kẻ nhân loại này lâu rồi.
Chúng yêu lập tức vây quanh Dịch Phong, từng đôi mắt lạnh lẽo nhìn hắn chằm chằm nhưng Dịch Phong không hề biết gì cả, hắn vẫn đang ngủ ngon lành trên tảng đá.
“Lên!”
Theo lệnh của Ưng Vương, mười mấy tên yêu thú xung quanh lập tức hóa thành những vầng sáng, bao phủ Dịch Phong.
Trong nháy mắt chúng nhanh chóng bao vây Dịch Phong.
Tuy nhiên, ngay sau đó, những tên yêu thú đó đột nhiên dừng chân, cơ thể của chúng đột nhiên mềm nhũn ra, hai mắt cũng bắt đầu chuyển sang màu đen.
“Có chuyện gì vậy?”
Chúng yêu lộ ra vẻ hoảng loạn, đồng loạt biến về bản thể, chết bất đắc kỳ tử trên mặt đất, chỉ còn lại có một bộ phận Yêu Linh vẫn đang chật vật chống cự, nhưng cũng khó tiến lên nổi nửa bước.
“Sao lại thế này?”
Ưng Vương lập tức đề cao cảnh giác.
“Khởi bẩm Yêu Vương, có độc, tên nhân loại này đã hạ độc xung quanh.” Một vị Yêu Linh nghiêm túc nói.
“Độc?”
Ưng Vương quét mắt nhìn qua, thật vậy, trên mặt đất có một vòng bột tròn, nhưng điều này vẫn chưa thể làm hắn lùi bước, bởi vì theo ý hắn, thuộc hạ Võ Linh vẫn còn có thể chống cự được, chứng tỏ độc tính có hạn.
“Xà Vương, xem ra chúng ta phải tự mình ra tay rồi.” Ưng Vương nhìn về phía Xà Vương, nói.
Xà Vương gật đầu, đồng thời ánh mắt cũng nhìn về phía Dạ Phong Rết Yêu, nói: “Dạ Phong Yêu Linh, ngươi đi theo mấy đời Yêu Hoàng rồi, chắc hẳn thực lực phải cao cường hơn những yêu linh tầm thường, chúng ta cùng nhau hành động đi!”
Nói xong, vì để bảo đảm an toàn, Ưng Vương và Xà Vương hóa thân thành bản thể yêu thú mạnh nhất, xông thẳng đến.
“Được thôi!”
Dạ Phong Rết Yêu bất đắc dĩ gật đầu, nhưng chợt nhớ ra là tên nhân loại kia cũng không có nhiều giao động, vậy chắc không có gì nguy hiểm, nên hắn cũng hóa thân thành bản thể, lao theo.
Ngay khi họ chuẩn bị ra tay thì Dịch Phong - người đang nằm trên tảng đá, trở mình, để lộ ra một góc mặt.
Mà một góc mặt này cũng vừa hay bị Dạ Phong Rết Yêu nhìn thấy.
“Oái!”
Ánh nhìn này.
Suýt chút nữa khiến cho tròng mắt Dạ Phong Rết Yêu nổ tung.
Như thể có một chiếc xương cá mắc trong cổ họng, hắn ta ngây ra, nỗi sợ hãi dữ dội dâng lên từ tận đáy lòng.
Đây chính là kẻ đã đập chết Hắc Vũ chỉ bằng một cái xẻng, lại còn dùng dây rơm trói Bác Cổ Yêu Hoàng lại, nghĩ đến đây, hắn ta không hề có bất kỳ ý định chiến đấu nào nữa, chỉ muốn bảo toàn mạng sống.
Vừa đảo mắt, đống bắp chân không đếm xuể của hắn ta khựng lại, bụng lật úp, bất ngờ ngã ra đất.
“Hả?”
“Dạ Phong Rết Yêu?”
“Dạ Phong Rết Yêu, ngươi đang làm gì vậy?”
“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Sự khác thường của Dạ Phong Rết Yêu ngay lập tức khiến cho hai người Ưng Vương phản ứng lại, bọn họ quát lên.
Tuy nhiên, mặc cho cả hai có hét lên như thế nào, Dạ Phong Rết Yêu vẫn nằm trên mặt đất, không có phản ứng gì.
Nhưng bây giờ Ưng Vương và Xà Vương cũng không quan tâm đến hắn ta, sau khi nhìn nhau, bản thể của họ mạnh mẽ hóa to, biến thành một ưng một xà, tấn công Dịch Phong.
Tuy nhiên, khi chỉ còn cách Dịch Phong vài trượng, hai tên yêu vương lập tức giật mình.
Bọn họ nghiêm túc phát hiện, bọn họ đã quá xem thường cái gọi là độc tố này rồi, bởi vì những tên Yêu Linh mới nãy còn gắng gượng được, giờ đây cũng nhanh chóng chết đi, hóa thành bản thể, rơi xuống đất.
Mà dưới hiệu quả của loại độc tố này, sức lực của bọn họ cũng cạn kiệt nhanh chóng, thậm chí còn không đủ để duy trì bản thể khổng lồ, trong chóng vánh, biến trở về kích thước ban đầu.
“Cái này…”
“Cái này, cái này… rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Hai đại Yêu Vương trợn mắt, hoảng sợ hét lên, nhưng thân thể bọn họ không thể gượng dậy nổi, chỉ có thể bất lực mà nằm trên đất.
“Con người chết tiệt, thật đê tiện!”
Ưng Vương nằm trên mặt đất, hung ác chửi bới.
“Mau, mau gọi chi viện.”
Xà Vương còn khổ sở hơn cả Ưng Vương, cả người giãy giụa dữ dội trên đất, dưới sự ma sát thô bạo, da thịt đã bị bào mòn.
Ưng Vương không dám chậm trễ, dồn chút sức lực cuối cùng trong cơ thể, bắn ra một luồng ánh sáng rồi bay ra ngoài.
Đúng lúc này, Dịch Phong nghe thấy tiếng động, tỉnh dậy.
Không nhìn thì thôi, nhìn rồi thì giật nảy mình. Mới không bao lâu mà xung quanh đã có nhiều dã thú đến như vậy?
“Thuốc của ta trâu bò thật đấy!”
Dịch Phong không nhịn được mà khoe khoang, cứ tưởng chỉ ngăn được vài con rắn hay côn trùng, nhưng không ngờ là cả hươu rồi tê tê các kiểu đều chết hết.
“Thật là tội lỗi!”
Nhìn xác chết ngổn ngang trên mặt đất, Dịch Phong hơi không đành lòng, nhưng khi nhìn thấy con rắn đang nằm hấp hối, lại không kìm được.
Khẽ tặc lưỡi, hắn dùng một tay bắt con rắn kia lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận