Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 978: Phúc tinh của Hoang Giới

Mọi người sôi nổi nghị luận cảm xúc không ngừng dâng cao, thậm chí quên mất người đã từng nhục mạ chính là bọn hắn.
"khụ khụ!"
Hoang Thiên Linh là người nhục mạ hung hăng nhất ngượng ngùng ho khan hai tiếng, sau đó nói: "Nếu người này là tiền bối Chân Kiến, tất nhiên chúng ta phải tiếp xúc."
"Mà người được chọn..."
"Đương nhiên là Chân Vô Cực!"
"Ta sẽ thúc giục tổng bộ Hoang Môn bảo bọn hắn truyền tin cho Chân Vô Cực, để hắn ta đích thân đến sơn mạch Thiên Lan một chuyến."
Những người còn lại gật đầu không có ý kiến gì.
Bởi vì Chân Vô Cực không phải ai khác mà là hậu nhân của Chân Kiến, tôn tử dòng chính.
"Đương nhiên để bày tỏ thiện ý của Hoang Môn, đến lúc đó cũng sẽ chọn một người trong số chúng ta đi cùng Chân Vô Cực đến đó..."
Rất nhanh Hoang Giới đã hành động.
Đồng thời liên lạc Chân Vô Cực đến thành Hoang Vu.
Không lâu sau, Chân Vô Cực được mọi người vây quanh vội vàng đi đến đại sảnh.
"Hả ?"
Vừa đi đến trước cửa, một tiểu đệ tử bưng trà nước vội vã bước qua, không cẩn thận đụng trúng gã, lập tức khiến Chân Vô Cực phẫn nộ.
Trảo ấn sắc bén rơi lên cổ tiểu đệ tử, lập tức xuất hiện một lỗ máu.
"Dừng tay."
Một trưởng lão quát lớn.
Nhưng đã muộn, tiểu đệ tử kia đã biến thành thi thể từ lâu, bị Chân Vô Cực tiện tay vứt qua một bên.
"Tại sao ngươi?"
Trưởng lão kia không nhịn được tức giận mắng, tuy thân phận tiểu đệ tử không cao nhưng bình thường làm việc nhanh nhẹn, đầu óc khôn khéo, ông ta rất yêu thích.
Hoàn toàn không ngờ chỉ bất cẩn đụng nhẹ một chút đã ra tay độc ác như vậy.
"Thế nào, ông có ý kiến sao?"
Chân Vô Cực dời mắt nhìn qua đó.
"Tại sao ngươi lại giết người ở đây, cho dù hắn ta chỉ là tiểu đệ tử nhưng cũng là người của Hoang Môn, đụng trúng ngươi trừng phạt quở trách là được, hà tất không nể tình như vậy?" Mặt mũi trưởng lão đỏ bừng nói.
"Giết thì thế nào?"
"Ta là người Chân gia, là tôn tử ruột của gia gia Chân Kiến!"
Chân Vô Cực khinh thường cười lạnh một tiếng, xoay người đi vào trong sảnh.
Trưởng lão kia nghe vậy gương mặt tràn ngập vẻ phẫn nộ, bị Hoang Thiên Linh kéo lại lắc đầu nói: "Bỏ đi!"
"Nhưng ngươi nhìn thái độ của gã xem, giết đệ tử Hoang Môn trước mặt chúng ta, ngươi nhịn nổi sao?" Trưởng lão đỏ mặt quát.
"Không nhịn nổi cũng phải nhịn!"
Hoang Thiên Linh an ủi nói: "Ai bảo hắn ta là hậu nhân của vị trong núi kia chứ!"
"Ài Trưởng lão kia nặng nề phất tay, vẻ mặt lạc lõng lui xuống.
Trong sảnh.
Chân Vô Cực nghênh ngang ngồi xuống, hoàn toàn không màng đến những trưởng lão và cao tầng của Hoang Môn.
Nhưng với việc này nhóm người Hoang Thiên Linh chỉ có thể cười trừ.
"Chân huynh, đây là hoàng trà chỉ có ở thành Hoang Vu, nếm thử H xem.
Hoang Thiên Linh cười nói.
Nói rồi một tiểu đệ tử từ bên cạnh bưng lên một ấm trà.
Chân Vô Cực nhìn một lúc, bưng lên uống một hớp, phun thẳng lên bàn hội nghị chính.
Đồng thời hung hăng ném ly trà trong tay xuống đất.
"Trà khó uống như vậy cũng dám đem lên?"
Chân Vô Cực níu lấy đệ tử dâng trà bên cạnh, âm trầm nói:
"Ngươi đang sỉ nhục ta?"
"Đại nhân tha mạng, tha mạng, ta chỉ phụng mệnh hành sự, làm sao dám sỉ nhục ngài?"
Tiểu đệ tử kia bị siết đến thở không ra hơi, khủng hoảng nói.
Cảnh tượng này.
Khiến nhóm người Hoang Thiên Linh bên cạnh nhìn mà cơ thịt trên mặt nhảy dựng.
Hoang Thiên Linh vỗ bàn, sắc mặt u ám đứng dậy.
"Hửm?"
"Hoang trưởng lão có ý kiến với ta?"
Chân Vô Cực một chưởng đánh bay tiểu đệ tử ra ngoài, nhìn chằm chằm Hoang Thiên Linh chậm rãi nói.
Sắc mặt Hoang Thiên Linh thay đổi thất thường, siết chặt nắm đấm trong tay áo, nhưng vùng vẫy hồi lâu ông ta vẫn gượng ép nở nụ cười, nói: "Chân huynh nói đùa, nếu Chân huynh không thích hoàng trà của chúng ta, đổi ly khác cho Chân huynh là được."
"Hừ".
Chân Vô Cực quay đầu hừ một tiếng, trong mắt tràn ngập vẻ châm chọc.
Một lúc sau, một tiểu thị nữ run rẩy bưng một ấm trà khác qua đó, nhìn cũng chẳng dám nhìn Chân Vô Cực, sợ lại làm gì trêu chọc đến Chân Vô Cực.
Nhưng nhìn thấy là một tiểu thị nữ, Chân Vô Cực không nói hai lời, tiểu thị nữ thét chói tai bị gã ôm vào lòng trước mặt mọi người.
Khay trà rớt dưới đất, nước trà văng tung tóe khắp nơi.
"Hahaha."
"Tiểu cô nương này thật xinh đẹp."
Chân Vô Cực cười lớn, trong lúc giở trò cũng đồng thời liếc nhóm người Hoang Thiên Linh đang nhìn gã với ánh mắt phẫn nộ, trầm giọng nói: "Các ngươi còn đứng ở đó làm gì, không thấy bây giờ ta có việc rồi sao?"
Mọi người đứng bật dậy, từng đôi mắt đều tràn ngập vẻ lạnh lẽo trừng Chân Vô Cực.
Bầu không khí lập tức trở nên trầm trọng.
"Hừ!
"Thế nào, Hoang Môn các người muốn đối địch với Chân gia ta à?"
Chẳng những Chân Vô Cực không sợ ngược lại còn kêu gào với nhóm người, đứng lên lạnh lùng nói: "Hoang Môn các ngươi mạnh mẽ, quả thật cũng là bá chủ chí cao vô thượng ở Hoang Giới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận