Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1867: Cơ hội ngàn năm hiếm có (2)

“Mong công tử chờ thêm một lát, chúng ta sẽ thay công tử tróc nã kẻ ác, sau này khi công tử trở về Vẫn Thần, xin hãy nói giúp vài câu tốt đẹp…”
Diêu Thiên Cơ cũng rất tinh ranh.
Hắn ta thật sự không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội lấy lòng nào, chỉ cần có thể khiến Lưu công tử hả giận, thuận tiện còn có thể rửa sạch hiềm nghi của bọn hắn, chuyện tróc nã kẻ ác tuyệt đối không muốn giao vào tay người khác!
Tục ngữ nói rất hay.
Có chí làm quan, có gan làm giàu.
Đối diện cơ duyên có thể bám vào cung Vẫn Thần, Diêu Thiên Cơ cũng không màng những thứ khác, hoàn toàn bị cơ hội ngàn năm hiếm có này khiến cho đầu óc mê muội.
Hắn ta được, chắc chắn hắn ta sẽ làm được!
Lưu Hạo Thiên nghe vậy sắc mặt u ám, lập tức lên tiếng!
“Chậm đã!”
“Người đó không phải…”
Còn chưa nói hết.
Dịch Phong nhận được thông báo đã dẫn dắt người của Thần Đạo tông kéo đến.
“Ồ?”
“Đây là cha ngươi sao?”
Lưu Hạo Thiên nghe vậy sắc mặt lạnh lẽo nhưng lại không dám lên tiếng.
Hắn ta không phải hạng người tầm thường cũng biết thế nào là tiến lùi, từ sau khi giao đấu hắn ta thấu hiểu sâu sắc sự khủng khiếp của Dịch Phong, lúc này tu vi không còn chỉ như cá nằm trên thớt, làm gì còn vốn liếng để chọc giận đối phương?
Khác gì tự chuốc lấy khổ.
Cho dù trong lòng dâng lên lửa giận, Lưu Hạo Thiên cũng nhịn xuống.
Diêu Thiên Cơ lại cực kì ân cần.
Mắt thấy sắc mặt Lưu công tử u ám, lại trông người đến bình thường, dẫn theo một nhóm người chẳng qua chỉ là tôm tép không đáng nhắc đến.
Ngay lập tức, hắn ta càng cảm thấy bản thân mình có thể.
Nhanh chóng bước lên, phẫn nộ quát Dịch Phong, mượn cơ hội này bày tỏ trung thành với Lưu công tử.
“Hỗn xược!”
“Đám tiện dân các ngươi không biết dùng thủ đoạn âm hiểm gì dám bắt Lưu công tử, bản thân phạm tội lớn tày trời còn không biết, dám bảo Lưu công tử đào mỏ, tội này có chết vạn lần cũng không xóa bỏ được!”
Thần vệ Hắc Long xung quanh cũng rất có mắt nhìn mà gào thét trợ uy!
“Đám tiện dân các ngươi, chết vạn lần cũng không thể xóa hết tội nghiệt!”
Thấy đội hình tràn trề cảm giác vượt trội này, suýt nữa Dịch Phong không nhịn nổi muốn ra tay, vì đại kế tìm chết hắn phải ngăn đại đao bốn mươi mét lại.
Thản nhiên liếc nhìn nhóm người kia, lên tiếng với vẻ mong đợi.
“Được lắm, ta ở đây này, nhường các ngươi ra trước một chiêu, tất cả mọi người cùng lên đi!”
Vừa dứt lời.
Diêu Thiên Cơ và thần vệ Hắc Long đều cười lớn thành tiếng, như thể gặp phải kẻ ngốc muốn tìm chết, chỉ cảm thấy chuyện này dễ như trở bàn tay, còn chưa đợi Lưu Hạo Thiên khuyên ngăn đã đồng loạt ra chiêu thức mạnh nhất!
“Bùm!”
Tiếng nổ vang vọng khắp đất trời, cuốn bay khói bụi đi ngàn dặm!
Nhìn khói bụi rợp trời, Diêu Thiên Cơ cười lớn không ngớt.
“Hahaha!”
“Kẻ không biết sống chết như vậy, đời này bổn tọa rất hiếm gặp!”
Nhóm thần vệ Hắc Long dường như cũng đang tỏ hết oai phong, nhìn nhau cười sảng khoái.
“Hahaha…”
Nhưng mà.
Là tiền lệ trong đám đông đắc ý này.
Lưu Hạo Thiên và mấy ông lão kia chỉ nhìn chằm chằm khói bụi dày đặc, càng nhìn càng thấy quen, càng nhìn càng cảm thấy sự việc không ổn.
Chẳng qua chỉ vài giây.
Nghe tiếng cười của nhóm người kia, Lưu Hạo Thiên không nhịn được liếc mắt lên tiếng.
“Ngươi.”
“Mau chóng truyền tin cho thần cung, bảo gia phụ cho người đến đây đón bổn công tử.”
Diêu Thiên Cơ nghe vậy sửng sốt.
Thấy nét mặt Lưu Hạo Thiên có vài phần sốt ruột, hắn ta còn tưởng đối phương nôn nóng hồi cung, cơ hội lấy lòng sắp không cánh mà bay.
Chuyện này sao được?
Vị công tử này là nhân vật lớn, bình thường không dễ gặp mặt, khó khăn lắm mới có cơ hội móc nối quan hệ, sao có thể nói bỏ là bỏ được!
Diêu Thiên Cơ vội vàng từ chối, mỉm cười nịnh nọt lên tiếng.
“Mong công tử bình tĩnh chớ vội...”
“Thần cung không phải nơi tại hạ có thể truyền tin được, tiểu nhân thật sự có lòng không có sức, mong công tử yên tâm, đám tiện dân này chẳng đáng lo, giết gà cần gì dao mổ trao, không cần người của thần cung đến, tiểu nhân chắc chắn có thể giết sạch bọn hắn, rửa sạch mối nhục cho công tử!”
Lời nói tự đại vang lên, Lưu Hạo Thiên càng nghe càng sốt ruột!
Thứ chó má này!
Cũng không biết lấy tự tin ở đâu ra!
Ngay cả hắn ta cũng không thắng nổi kẻ địch mạnh mẽ kia, một đám chó mèo chỉ biết nịnh nọt, còn không biết thẹn mà khoác lác?
Hắn ta tức đến độ đang định lên tiếng mắng chửi.
Trong làn khói tan biến, quả nhiên Dịch Phong đang chậm rãi bước ra.
Ánh mắt bất đắc dĩ, phiền chán lên tiếng.
“Chỉ có vậy?”
“Chút bản lĩnh này còn dám mở miệng một câu tiện dân, ta tưởng các ngươi ghê gớm lắm chứ!”
Nói đoạn, còn thản nhiên nhìn về phía Lưu Hạo Thiên.
“Họ Lưu kia, uổng cho ngày nào ngươi cũng vênh mặt nhìn người, ra vẻ giỏi giang, còn khoác lác bảo cha ngươi lợi hại biết mấy, kết quả cha ngươi cũng không ra gì...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận