Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1703: Hồng Môn Yến (2)

“Ai…”
“Các ngươi cần gì phải như thế?”
Hắn muốn đi tìm cái chết, nhưng tuyệt đối không muốn liên lụy người khác, đám người này thì hay rồi, vất vả lắm mới ném lại được, kết quả từng người lại theo sát đến đây.
Đây không phải là đi chịu chết sao?
Hai vị tông chủ mỉm cười ôm quyền.
“Tiên sinh muốn dự tiệc, thưởng thức rượu tiên mỹ vị, hai người chúng ta mặt dày muốn xin chút rượu, mong rằng tiên sinh đừng trách tội.”
Lộc Tâm Lan cũng mỉm cười gật đầu.
“Không sai.”
“Có cái gọi là có phúc cùng hưởng, tiên sinh được đào chủ mời, sao lại không dẫn theo chúng ta cùng đi chứ?”
Mấy người ra vẻ trấn định mỉm cười, nhưng trong đáy mắt lại có mấy phần căng thẳng.
Dịch Phong đều nhìn thấy rõ ràng.
Việc đã đến nước này, hắn cũng không có cách nào oán trách mấy người, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Ngoài miệng mọi người nói vô cùng thoải mái, nhưng trong lòng lại hiểu rõ, tiếp sau đây nhất định vô cùng hung hiểm, nhưng lại vẫn như trước tình nguyện đi cùng, đây là tình nghĩa như thế nào.
Những ngày kết giao này, có thể quen biết được những người bằng hữu tốt chân thành như vậy, đúng thật là không uổng công.
Cuộc đời có được bạn bè tốt như thế, còn cầu mong gì?
Đợi một lát nữa nếu như có bất kỳ nguy hiểm nào, một mình hắn gánh chịu là được rồi, không cần biết là bẫy hiểm hay là độc dược, nhất định tất cả hắn đều phải thay những người này ngăn lại!
Cứ như thế, vừa có thể bảo vệ được bọn họ, cũng có thể hoàn thành đại nghiệp tìm đường chết.
Hai bông hoa lại nở, đúng thật là khải hoàn trở về.
Âm thầm hạ quyết tâm, Dịch Phong chân thành ôm quyền nói lời cảm ơn.
“Thịnh tình của các vị, ta khắc ghi trong lòng.”
“Khó có được tình nghĩa thắm thiết thâm tình của các vị, nếu như đều có lòng dự tiệc, bởi vì có cái gọi là chọn ngày không bằng đụng ngày, cùng đi đi!”
Sau một câu đó.
Liễu trưởng lão ôm mặt cắn răng dẫn đường, tuyệt đối không dám nói thêm một tiếng, Dịch Phong cùng với mấy vị hảo hữu hào phóng bước vào, nhanh chân bước qua cửa phủ đảo chủ!
Thuận theo Liễu trưởng lão dẫn đường, Dịch Phong và mọi người cùng xuyên qua mấy cửa viện.
Cuối cùng đi đến một đại điện hoa lệ.
Nhìn thấy trong điện bày biện đầy đủ, bàn rượu chia nhóm sang hai bên, mấy vị lão giả cũng đã yên lặng đừng chờ ở trước cửa, trong không khí đều lan tràn cảm giác căng thẳng vi diệu.
Dịch Phong càng chờ mong, chỉ cảm thấy sắp sửa đi vào hố bẫy vô cùng hung hiểm.
Mọi người ở sau lưng cũng trở nên căng thẳng.
Nhất là hai vị tông chủ, nhìn thấy trước mắt đầy đủ chiến trận, đã đánh hơi được hương vị âm mưu. Cho dù tu vi của tiên sinh siêu tuyệt, cũng chưa chắc ngày hôm nay có thể an toàn trở ra.
Mấy vạn năm nay.
Các đời đảo chủ đều năm giữ truyền thừa đại trận, trung tâm của trận pháp chính là nằm trong phủ đảo chủ, thiết yến trong phủ, đảo chủ có phần thắng tuyệt đối, chỉ cần dụng tâm nghĩ là có thể biết được!
Sau chiêu gậy ông đập lưng ông này, chắc chắn sẽ mượn cơ hội chất vấn!
Ngay vào lúc trong lòng hai người không yên.
Một tiếng thông báo âm trầm vang vọng.
“Đảo chủ giá lâm.”
Mọi người nghe tiếng nhìn đến.
Một vị lão giả tóc trắng vững bước đi đến, mặc dù tuổi tác rất cao, nhưng vẫn tinh thần khỏe mạnh như trước, người mặc trường bào gấm đen, trên mặt mang theo ý cười nhìn thì như an lành, nhưng lại vẫn có khí tràng phi phàm không giận tự uy.
Vừa đối mặt.
Bốn người sau lưng Dịch Phong đều cả mặt áp lực.
Tát Đông Lai ngồi vững vị trí đảo chủ hơn vạn năm, tuyệt đối được xưng là hai chữ kiêu hùng, bây giờ bá khí xuất quan, phong thái càng là vượt xa ngày trước, hai vị tông chủ đều cảm thấy có mấy phần chột dạ!
Vô thức muốn ôm quyền bái kiến!
Liễu trưởng lão liếc nhìn phản ứng của mọi người, không nhịn được đắc ý cười lạnh.
Trong chớp nhoáng này, hắn phảng phất giống như là sức mạnh cáo mượn oai hùm, chỉ cảm thấy cứu vãn được không ít thể diện, mặt cũng không đau nữa!
Đi lên phía trước ôm quyền với Tát Đông Lai, tràn đầy ý nịnh nọt.
“Đảo chủ.”
“Vị này là Dịch Phong tiên sinh gần đây thanh danh hiển hách.”
Mỉm cười nghiêng người giới thiệu, vẻ đắc ý trong mắt Liễu trưởng lão càng đậm hơn, dường như còn thiếu chút khắc to ba chữ gây phiền toái lên trên hai gò má gầy trơ xương.
Liếc nhìn tư thế chó săn cáo trạng kia, Dịch Phong rất vừa ý.
Lại nhìn thấy lão giả bá khí đi đến, rất có phong phạm đại lão trong phim Hồng Kông, khí trạng không phải chỉ là mạnh hơn chút ít!
Dịch Phong càng thêm vui vẻ.
Để bảo đảm tìm chết thành công, hắn mới nín cười, thờ ơ chắp tay kéo thù hận!
“Không sai!”
“Ta chính là Dịch Phong!”
Không hề có chút khí thế nhượng bộ nào, khiến cho Liễu trưởng lão nhìn thấy ý cười càng đậm hơn.
Tên làm việc không biết suy nghĩ này…
Chuyện cho đến nước này còn không cúi thấp đầu, tiếp sau đây nhất định sẽ ăn quả đắng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận