Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 572: Không phải ngươi muốn tham khảo một chút tượng gỗ của sư phụ ta sao?

"Ngươi chính là tiên sinh mà bọn hắn hay nói?"
Lữ Chính Nhất híp mắt nhìn thanh niên từ đằng xa đi tới này, trầm giọng hỏi.
"Hả, ta không phải."
Ngô Trường An ngẩng đầu lên nói: "Ta chỉ là đồ đệ của hắn".
"Đồ đệ?"
Lữ Chính Nhất sầm mặt lại, lạnh như băng nói: "Hắn đã sợ hãi như vậy, rụt lại không dám xuất đầu, phái một tên đồ đệ như ngươi ra đi tìm cái chết à?"
Ngô Trường An nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, thong thả nói: "Sư phụ ta lão nhân gia người gần đây tập luyện thân thể, nhảy nhịp điệu ở trên núi, không có thì giờ nói lý với các ngươi."
"Tất nhiên, đối phó với một nhóm vớ va vớ vẩn như các ngươi, cũng không cần lão nhân gia người đích thân động thủ".
"Ha ha ha, khẩu khí thật lớn, ngươi cũng không sợ gió lớn đau đầu lưỡi à" Thanh âm Lữ Chính Nhất lạnh như băng quát lên:
"Phái một tên đồ đệ như ngươi đi ra đối mặt với Bạch Dương chân cung ta, hoàn toàn chính là tự tìm cái chết".
"Chờ một chút, ta nghĩ ngươi hiểu lầm cái gì rồi" Ngô Trường An vội vàng nói.
"Hả??"
Ánh mắt Lữ Chính Nhất nhìn về phía hắn.
"Ta cũng không phải tới đối phó các ngươi, dù sao ta cũng là đệ tử của sư phụ, đẳng cấp không thấp đến mức phải đích thân động thủ đối phó với các ngươi."
Ngô Trường An từ tốn nói.
Sau đó đặt bao tải trên lưng xuống mặt đất, chậm rãi tháo ra dây thừng trên miệng bao tải.
Mà vừa tháo dây thừng, hắn vừa thản nhiên nói: "Ngươi không phải là muốn kiến thức một chút tượng gỗ của sư phụ ta sao?"
"Rất nhanh các ngươi sẽ được thỏa mãn".
Nghe vậy.
Ánh mắt của đám người Lữ Chính Nhất đều tập trung vào bên trên bao tải, nhíu chặt lông mày.
Bởi vì khiến cho hắn cảm thấy không tầm thường là, Ngô Trường An trước mắt quá mức bình tĩnh.
Đây chính là đối mặt với toàn bộ Bạch Dương chân cung hắn, thật sự là quá không hợp lẽ thường.
Cảm giác nói cho hắn biết, chuyện này tất có điểm kì lạ.
"Sư tôn, chớ bị hắn mê hoặc, hắn khẳng định là đang giả thần giả quỷ, một cái bao rách mà thôi, bên trong còn có thể giấu vật tốt gì được?" Bạch Thiển Nhất ở bên cạnh lạnh giọng nói.
Nghe vậy, Lữ Chính Nhất gật gật đầu.
Cũng đúng.
Một cái bao rách mà thôi, có thể có vật tốt gì?
Hơn nữa Bạch Dương chân cung hắn nhiều cao thủ như vậy ở đây, còn có thể bị thua hay sao?
Có lẽ là hắn quá cẩn thận.
Thế là hắn nhìn Ngô Trường An lạnh giọng quát lên: "Giả thần giả quỷ, có đồ vật gì thì tranh thủ thời gian lấy ra đi, để ta kiến thức một chút, nếu không thì không còn cơ hội đâu?"
"Ha".
Ngô Trường An bị Lữ Chính Nhất nói tức đến bật cười.
Làm sao nửa ngày cũng không tháo được dây ra, sau khi trong lòng nhịn không được chửi bậy Dịch Phong buộc cái nút thắt, dứt khoát dùng răng cắn.
Cuối cùng, dây thừng bị cắn đứt, Ngô Trường An nhấc bao bố lên.
"Thỏa mãn các ngươi."
Khi bao tải bị nhấc lên, một đống tượng gỗ bị hắn đổ ra.
Lập tức.
Vài trăm cái tượng gỗ chồng chất ở trên mặt đất, tựa như một đống rác rưởi.
Nhưng mà.
Chính là một đống nhìn như đồ rác rưởi, lại nhấc lên một vòng sóng lớn.
"Ha ha ha ha, tượng gỗ, toàn bộ đều là tượng gỗ do tiên sinh điêu khắc, quả nhiên, tiên sinh còn có hậu chiêu, tất cả những thứ này đều đã trong tính toán của hắn." Dạ Năng lớn tiếng cười nói, tràn đầy sùng kính đối với Dịch Phong.
"Đúng vậy, tiên sinh chính là tiên sinh, tại thời khắc mấu chốt kiểu gì cũng sẽ có bất ngờ."
Dạ Di cũng vui đến phát khóc, Dịch Phong trong lòng của nàng quả thực đã trở thành tín ngưỡng.
Kiếm Hoành Thiên cũng ở bên cạnh khua tay múa chân.
"Chọn đúng rồi, Hằng Thiên kiếm trai, muốn quật khởi, muốn quật khởi ha ha ha..."
Mà đám người Bạch Dương chân cung, nụ cười lạnh trên mặt ngưng kết trong nháy mắt.
Nhất là Bạch Thiển Nhất, càng vô ý thức trốn đến sau lưng Lữ Chính Nhất, lúc trước cái tượng gỗ hóa thành nam tử áo đen tường vân kia, mang lại sợ hãi cho nàng còn rõ mồn một trước mắt.
Nhìn thấy đám người thuộc hạ thất thố như vậy, Lữ Chính Nhất vội vã vung tay, quát lên: "Đừng sợ, nhiều tượng gỗ như vậy, không có khả năng đều có uy năng như cái lúc trước, đoán chừng là người kia thả ra thủ thuật che mắt, muốn lừa chúng ta mà thôi".
Nghe vậy.
Những người khác cũng dồn dập phản ứng lại.
Không sai.
Những cái này tượng gỗ khẳng định đều là tượng gỗ bình thường, thả ra thủ thuật che mắt mà thôi.
Nếu là những tượng gỗ này thật sự đều cũng có uy năng như cái lúc trước, thì còn đến đâu?
Tiên Giang đại lục này còn chưa bị người này san bằng?
"Sư tôn, nhất định phải bắt sống bọn hắn, hung hăng tra tấn, cuối cùng để bọn hắn không được chết tử tế".
Nhớ tới chính mình vừa rồi lại bị giật nảy mình, trên mặt Bạch Thiển Nhất lộ ra tức giận hổn hển, cắn hàm răng mặt mũi tràn đầy ác độc quát lên.
"Yên tâm, một tên cũng không thể chạy không thoát".
Lữ Chính Nhất hé mắt, ánh mắt nhìn về phía Ngô Trường An.
"A, tiểu tử, chơi thủ đoạn ở trước mặt Lữ Chính Nhất ta, còn quá non, ta liếc một cái đã nhìn ra thủ thuật che mắt của ngươi rồi."
"Ta không có thời gian cùng ngươi tốn nước bọt, ngươi trước hết đi chết đi cho ta, coi như là thu tiền lãi trước tiên".
Bạn cần đăng nhập để bình luận