Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1866: Cơ hội ngàn năm hiếm có (1)

Sau khi ánh sáng chói mắt lóe lên.
Ánh mắt của nhóm thần vệ Hắc Long sau lưng cũng tràn ngập vẻ hưng phấn, nhìn chằm chằm hai tay Diêu Thiên Cơ.
Chờ khi hơi thở kia hấp thu ánh sáng pháp quyết, đột nhiên bay về phía chân núi!
Ngay lập tức.
Trên dưới thần vệ Hắc Long bao gồm Diêu Thiên Cơ mừng rỡ không thôi, tim đập như gõ trống, vội vã đuổi theo đáp xuống đất!
“Soạt! Soạt! Soạt!”
Trăm ngàn người đột ngột xuất hiện dưới đất, nhanh chóng khiến mỏ quặng xôn xao.
Không ít thần vệ Hắc Long đào mỏ trông thấy Diêu Thiên Cơ đích thân đến đây, nhìn đến độ hai mắt ngơ ngác chấn động, nín nhịn biết bao ngày đột ngột hóa thành lệ nóng tuôn trào!
“Diêu đại nhân…”
“Thật sự là Diêu đại nhân đến!”
“Ngài phải làm chủ cho chúng ta!”
“Ta đường đường là thần vệ Hắc Long lại bị người ta ép đào mỏ, thật sự là nhục nhã to lớn!”
Càng lúc càng nhiều thợ mỏ Hắc Long kích động siết tay, tiến đến gần thần vệ Hắc Long.
Nhưng bất kể bọn hắn lên tiếng thế nào.
Diêu Thiên Cơ và nhóm người đi cùng đều không còn vẻ hăng hái ban nãy, đứng dưới chân núi như bị sét đánh, ánh mắt cứng đờ.
Trong tầm mắt.
Ánh sáng bay về phía một bóng người, vờn quanh như cánh bướm.
Bóng dáng kia…
Vẫn có thể nhìn ra chất liệu y phục không tầm thường nhưng lại hiện rõ vẻ cực kì chật vật, trên người có rất nhiêu vết roi hằn, nhìn thế nào cũng giống thợ mỏ lâu năm.
Diêu Thiên Cơ nhìn mà ngơ ngác, không dám tin người kia lại là Lưu công tử cao xa vời vợi.
Nhưng cách đó khá xa, không ít thợ mỏ Hắc Long đã tỉnh táo lên tiếng bàn tán.
“Thì ra Diêu đại nhân đến tìm Lưu công tử?”
“Thảo nào!”
“Ta nói mà, sao Lưu đại nhân có thể đích thân đến đây được…”
Chỉ vài câu ngắn ngủi, như sét đánh trên đỉnh đầu!
Diêu Thiên Cơ nghe đến độ run rẩy, như sắp thành đồ ngốc!
Trời má...
Mẹ nó đây thật sự là Lưu công tử sao?
Kẻ nào không biết sống chết dám bảo Lưu công tử đào mỏ, cố tình lại ở ngay mỏ quặng của mình, mẹ nó chứ đúng là yêu tinh hại người trời đánh!
Tai họa trời giáng, thành công xảy ra lần thứ hai!
Họa lần này thật sự là vừa lớn vừa cứng, có lý cũng không nói rõ được!
Thật sự chết chắc rồi...
Mình từ xa đến đón đại lão, không nợ ân tình thì thôi, làm không xong sau chuyện này bọn hắn bắt đầu tính sổ, trên dưới thần vệ Hắc Long đều gặp xui xẻo.
Càng nhìn sợ hãi và phẫn nộ càng đan xen nhau!
Diêu Thiên Cơ vội vàng bước lên trước hành lễ, bái kiến với thái độ cực kì hèn mọn.
“Tiểu, tiểu nhân Diêu Thiên Cơ, đến đây đón tiếp Lưu công tử!”
Nhóm thần vệ Hắc Long sau lưng đã sợ đến vỡ mật, đồng loạt quỳ lạy hành lễ!
“Thần vệ Hắc Long, đến đây đón tiếp Lưu công tử!”
Tiếng vang thấu trời xanh, trăm ngàn người hoàn toàn không dám đứng dậy.
Nhưng mà.
Lưu Hạo Thiên mà bọn hắn bái kiến, dường như có chút ngờ nghệch, chậm rãi ngoái nhìn, ánh mắt cũng trở nên đờ đẫn.
“Đón tiếp...?”
“Các ngươi, thật sự đến đón ta?”
Ngay cả mấy ông lão ngày thường theo sát bên cạnh, cũng ngoái nhìn với vẻ khó tin.
Quan sát mấy lượt, mới cắn răng hành lễ với Lưu Hạo Thiên.
“Công tử, công tử!”
“Chắc chắn là Lưu trưởng lão cử người đến tìm chúng ta, cho nên mới bảo bọn hắn đến!”
Nghe thấy tên của phụ thân, mày mắt Lưu Hạo Thiên đột nhiên giãn ra.
Trong gương mặt mờ nhạt ban nãy, dần dần hiện lên ánh sáng.
“Phụ thân…”
“Bổn công tử biết ngay cho dù chúng ta bị phong ấn tu vi không thể truyền tin, phụ thân đại nhân tay mắt thông thiên chắc chắn sẽ tìm được chúng ta!”
“Hai ngày nay, bổn công tử như trải qua vạn năm!”
“Cuối cùng đã đến ngày chết của đám tiện dân này!”
“Ha ha ha...”
Lưu Hạo Thiên ngẩng đầu cười lớn, tóc tai tán loạn ra sức gào thét!
Giờ phút này.
Cho dù vị công tử này vô cùng nhếch nhác nhưng vẫn toát ra khí độ hung ác khiến người ta hoảng hốt khiếp sợ như cũ, dường như một trận tai ương máu tanh sắp kéo đến!
Cho dù chỉ còn lại một hơi thở, hắn ta vẫn là người của cung Vẫn Thần cao xa vời vợi, là con trai Lưu trưởng lão cực kì tôn quý!
Một khi thần cung phẫn nộ, trăm vạn xác chết!
Đối mặt với hậu quả đáng sợ đến thế.
Diêu Thiên Cơ đã hoảng hốt đến độ không dám đứng lên, vội vàng run giọng giải thích!
“Công tử chịu khổ rồi...”
“Tiểu nhân to gan lên tiếng, mong công tử minh giám, tuy mỏ quặng này là của thần vệ Hắc Long nhưng chúng ta tuyệt đối không dám thất lễ.”
Vừa dứt lời, Lưu Hạo Thiên rủ mắt liếc nhìn với vẻ khinh thường.
Dường như nhìn thấy thái độ hèn mọn kia hắn ta lười giận cá chém thớt, trong mắt chỉ mang theo vẻ khinh miệt, lạnh lùng cất lời.
“Hừ.”
“Chỉ dựa vào đám kiến hôi các ngươi cũng có thể khiến bổn công tử chịu nhục như vậy à?”
Cho dù câu này nhục nhã muôn phần, nhưng Diêu Thiên Cơ lại như được đại xá.
“Công tử sáng suốt, công tử sáng suốt!”
Nói đoạn, Diêu Thiên Cơ vội vàng đến gần bày tỏ lòng trung thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận