Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 933: Binh sĩ này làm sao vậy? (2)

"Chính là trạng thái này, châu chủ đến, nhất định phải hành lễ với châu chủ".
Trương Thành tiếp tục căn dặn.
Vừa dặn dò xong, hắn từ xa nhìn thấy Hướng Thiên Nam và Giang Trừng được một nhóm người vây quanh, đang đi qua đây.
Hướng Thiên Nam dần dần bước đến, lúc này trong đầu vẫn đang suy nghĩ sự việc của đám Huyền Tiên kia.
Trên người đám Huyền Tiên đó, hoàn toàn không để lại chút thương thế nào, loại thủ đoạn này ông ta chưa từng thấy qua.
Khi ông ta đi đến trước lối vào số chín.
Trương Thành trực tiếp nháy mắt ra hiệu.
Chớp mắt, hắn ta và nhóm thủ vệ, đồng loạt kính lễ với Hướng Thiên Nam.
"Châu chủ!"
Hướng Thiên Nam còn đang trầm lặng trong nỗi nghi ngờ, nghe thấy tiếng châu chủ này, mới lấy lại tinh thần.
Nhìn những thủ vệ trước mắt, thân hình ai nấy đều thẳng như cán bút, rất có tinh thần, Hướng Thiên Nam vừa lòng gật đầu.
"Không tệ, lối vào số chín thành nam của các ngươi..."
Lời khen của Hướng Thiên Nam, vừa nói được một nửa, lập tức khựng lại.
Bởi vì ông ta nhìn thấy, một thủ vệ cảnh giới Địa Tiên, đột nhiên tự mình đi đến bên cửa thành.
Sau khi đến bên cửa thành, bèn ra tay cổi áo giáp của mình, tháo nón trên đỉnh đầu xuống, sau khi chỉnh sửa gọn gàng xong, trực tiếp rời đi về nơi xa.
Binh sĩ tự làm theo ý mình, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng đối diện với ánh mắt đồng loạt nhìn qua của nhóm người, binh sĩ này không hề quan tâm.
"Hửm?"
Hướng Thiên Nam cau mày, sắc mặt lập tức u ám, nhìn về phía Trương Thành: "Đây là chuyện gì?"
"Châu chủ, sao vậy?"
Người duy nhất không biết đã xảy ra chuyện gì là Trương Thành, đối diện với ánh mắt lạnh lùng đột nhiên phóng tới của châu chủ, trong lòng lập tức run lên.
"Hừ, người này bị sao vậy?"
Phó châu chủ Giang Trừng hừ lạnh một tiếng, trực tiếp chỉ Tô Nghiêm Cẩn, hỏi Trương Thành.
Trương Thành vội vàng quay đầu lại, nương theo phương hướng mà Giang Trừng chỉ, nhìn thấy Tô Nghiêm Cẩn đang muốn rời đi.
Nhất thời sắc mặt kinh hãi!
"Châu chủ, tiểu tử này là kẻ cứng nhắc, đầu óc có chút không lanh lợi".
"Thuộc hạ... thuộc hạ sẽ gọi hắn ta quay lại ngay".
Giọng điệu Trương Thành run rẩy nói, hắn ta biết Tô Nghiêm Cẩn, mỗi ngày đều đi làm tan làm đúng giờ, nhiều hơn một phút cũng không được.
Nếu là ngày thường tự nhiên Trương Thành sẽ không nói gì, đúng giờ bớt việc cũng khá tốt.
Nhưng bây giờ, châu chủ còn ở đây, Tô Nghiêm Cẩn vậy mà cởi giáp tháo nón muốn tan làm?
Tan làm ngươi cũng nên phân biệt thời gian và trường hợp chứ?
Nói rồi, Trương Thành bước nhanh đuổi theo Tô Nghiêm Cẩn, lạnh lùng lên tiếng:
"Không nhìn thấy châu chủ còn ở đây à? Ai cho ngươi tan làm?"
Nghe vậy.
Tô Nghiêm Cẩn dừng bước, xoay người nhìn về phía Trương Thành, mặt không biểu cảm đáp lời: "Đến giờ tan làm rồi."
Đến giờ tan làm, tất nhiên phải về nhà.
"Ngươi..."
Trương Thành nghe thấy câu trả lời của Tô Nghiêm Cẩn, cả người đều ngây ngốc, Tô Nghiêm Cẩn này muốn hại chết hắn ta mà, thế mà dám nói tan làm trước mặt châu chủ.
"Châu chủ, xin lỗi, đầu óc hắn không lanh lợi, thuộc hạ đảm bảo sau này sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa".
Trương Thành bị dọa cho quỷ rạp xuống trước mặt châu chủ, cuống quít nhận lỗi.
Nếu chuyện này xử lý không tốt, có lẽ mạng nhỏ cũng chẳng còn.
"Hừ, chỉnh đốn lại đàng hoàng đi, lần sau tuyệt đối không cho phép phạm phải sai lầm như vậy nữa."
Hướng Thiên Nam trầm giọng nói, sắc mặt âm trầm rời đi.
Nếu là trước đây, ông ta nhất định sẽ nghiêm trị không tha, nhưng bây giờ khan hiếm nhân thủ, chỉ đành cho qua chuyện như vậy.
"Đa tạ châu chủ!"
Nhìn Hướng Thiên Nam rời đi, lúc này Trương Thành mới thở phào nhẹ nhõm, may mắn đứng dậy.
"Tô Nghiêm Cẩn, ba ngày nay ngươi vào đại lao phản tỉnh đàng hoàng cho ta".
"Ngươi, áp giải hắn đi".
Trương Thành nói với Tô Nghiêm Cẩn, lại phái một lão binh áp giải Tô Nghiêm Cẩn đến đại lao.
"Vâng".
Lão binh kia vội vàng trả lời, đưa Tô Nghiêm Cẩn vào nhà lao.
"Tiểu lão đệ, không phải ta nói ngươi, ngươi phải học cách nhìn mặt đoán ý, châu chủ ở chỗ đó, ngươi tan làm trễ chút cũng đâu có sao."
Chỗ ở của lão binh và Tô Nghiêm Cẩn, chỉ cách nhau một con đường.
Cho nên ngày thường, lão binh này cũng rất chăm sóc Tô Nghiêm Cẩn.
Nhưng mà, Tô Nghiêm Cẩn chỉ gật đầu, đồng thời vô thức đẩy một viên gạch đỏ bị lồi ra khỏi vách tường bên cạnh vào trong.
"Ngươi đấy, người trẻ tuổi chẳng linh hoạt chút nào."
"Vẫn phải để ta canh chừng ngươi, ngươi ở gian nhà lao này đi, lát nữa ta mang chăn đến cho ngươi."
Lão binh bất đắc dĩ, chỉ vào gian nhà lao sạch sẽ trước mặt nói.
Hắn ta biết Tô Nghiêm Cẩn có chứng ám ảnh cưỡng chế, cho nên sắp xếp gian nhà lao sạch sẽ nhất, đơn giản nhất.
Rất nhanh.
Lão binh lấy chăn đến, rồi rời đi.
Trong nhà lao, chỉ còn lại một mình Tô Nghiêm Cẩn.
Hắn ta ngồi nghiêm chỉnh, nhắm hai mắt lại bắt đầu ngồi thiền, tiến vào trạng thái yên lặng tĩnh khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận