Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1847: Cơ duyên lớn (2)

“Đa tạ tiền bối đã làm việc nghĩa, trên người chúng ta không có vật gì giá trị, ngoài một tỷ rưỡi tiên tinh đã hứa, nguyện dâng lên chút tâm ý, báo đáp thiện ý của tiền bối.”
Nói đoạn bèn lấy ra đủ loại pháp bảo.
Thấy khách hàng nhiệt tình như vậy, Dịch Phong kinh ngạc mừng rỡ, cho dù là mấy chai lọ thoạt nhìn không có ích gì nhưng cũng là lòng thành của người ta.
Có qua có lại cũng là lẽ thường tình.
Đáng tiếc không có ích cho hắn, chỉ đành chuyển lại cho các tu sĩ ở mỏ quặng.
Sau một lúc vui vẻ cười nói, hoàn thành chuyển giao mỏ quặng.
Dịch Phong nhận mười tám tấm thẻ tinh màu tím, các tu sĩ cũng lấy được không ít chai lọ, mọi người vui vẻ giải tán, Lâm Nhược Vi và mọi người muốn đi tìm lão tổ, tiếng tạm biệt liên tiếp vang lên.
“Tiền bối thật sự sâu xa khó dò!”
Nhìn bóng dáng ốc sên bay xa như ánh sao, nhóm người tôn kính khâm phục.
Dịch Phong cưỡi Mạn Mạn đi về phía nam rất lâu.
Trong tầm mắt, bắt đầu xuất hiện hình dáng tòa thành.
Cuối cùng phát hiện cơ hội gây sự, hi vọng đời người lại xuất hiện, Dịch Phong cảm khái nhảy khỏi người Mạn Mạn, ra sức hoạt động gân cốt tiến về trước, đồng thời lên tiếng dạy bảo.
“Mạn Mạn, hẳn ngươi là ốc sên đực nhỉ?”
“Ta nói cho ngươi nghe, đàn ông chúng ta cái gì cũng được, chỉ khi đến thời điểm mấu chốt là không được nhanh, ngươi vút một cái là xong chuyện, ta nói sao cứ cắm đầu vào hoang mạc mãi, ngay cả một người cũng không gặp được.”
“Nếu không phải lão ca ở mỏ quặng khi trước chỉ dẫn, ta còn tưởng Vẫn Thần là hoang mạc đấy!”
Mạn Bổn Vĩ trợn cặp mắt cá chết theo sau, khóe miệng lơ đãng phun nước bọt...
“Ùng ục ùng ục...”
Nhìn dáng vẻ sống sở chết dở kia, Dịch Phong cũng lười nói thêm.
Cùng lắm thì lần sau dặn nó trước phải chậm chút chậm hơn nữa...
Đi về trước vài giây.
Mắt thấy sắp vào thành.
Không ít người tò mò đánh giá, Dịch Phong thì bình thường nhưng Mạn Mạn quả thật quá đặc biệt, rất bắt mắt giữa một nhóm sơn điểu linh thú.
Thật sự không chịu nổi ánh mắt tò mò như nhìn khỉ, Dịch Phong cất Mạn Mạn trước.
Một mình bước vào thành, vô cùng xa hoa.
Khí độ của nhóm tu sĩ qua lại không tầm thường, lầu các hai bên vô cùng trang nhã, nếu những tòa thành đã đi qua trước đây phần lớn là chợ búa náo nhiệt, cảnh tượng nhìn thấy hôm nay lại là nơi tụ hội của những người thanh lịch.
Tùy tiện tìm một tòa thành hơi lớn một chút đã cảm giác ghê gớm tài ba, muốn kiếm một cao thủ ở nơi này hẳn không phải chuyện khó!
Rốt cuộc không hổ là Vẫn Thần, quả nhiên cũng có chút lợi hại.
Càng nhìn càng sung sức.
Toàn thân Dịch Phong hừng hực máu nóng, vững vàng đi về phía tửu lâu bảy tầng xa hoa nhất.
Chờ khi bước vào đại sảnh.
Tiểu nhị cũng rất có mắt nhìn, vội vàng bước lên hành lễ.
“Tiên sinh hữu lễ.”
“Cao sĩ nho nhã như ngài, cho dù lần đầu đến tiệm ta cũng có thể ngồi ở lầu hai thanh nhã, giảm 10% tất cả chi phí.”
Ngay cả tiểu nhị cũng hiểu cách đối nhân xử thế như vậy, nói chuyện EQ cao, ánh mắt cũng không tầm thường, chỉ nhìn thoáng qua đã thấy được khí chất nho nhã của Dịch Phong, còn có thể mượn chuyện này giới thiệu làm quen.
Chỉ dựa vào kỹ xảo đó người này có thể làm ăn thuận buồm xuôi gió ở thế giới bên ngoài.
Dịch Phong cũng lộ chút ngạc nhiên mừng rỡ, khẽ gật đầu đáp.
“Được.”
Sau đó theo tiểu nhị lên lầu hai, những gì được thấy lại càng xa hoa hơn, cực kì chú trọng bàn ghế, khí độ của khách hàng cũng không tầm thường, trong đó không thiếu những ông lão tóc bạc, rất có dáng vẻ cao nhân.
Dịch Phong thấy thế vô cùng mừng rỡ, thầm nói nhất định có thể nghe ngóng tin tức quan trọng ở chỗ này.
Nhưng vừa ngồi xuống.
Nương theo cánh tay chỉ dẫn của tiểu nhị đang mỉm cười, trông thấy bảng giá món ăn treo trên bức tường phía sau, trong lòng hắn giật thót, chỉ cảm thấy gió lạnh bốc lên từ sau lưng.
Ba con linh ngư: một trăm ngàn tiên tinh.
Quả đỏ tan chảy: hai trăm ngàn tiên tinh.
Cỏ lạc anh bảy màu: một trăm ba mươi ngàn tiên tinh.
Chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt Dịch Phong cứng đờ!
Má nó.
Tùy tiện một món ăn thôi mẹ nó đã hơn cả trăm ngàn tiên tinh?
Cái này đâu phải ăn cơm, đốt tiền mới đúng!
Cho dù bây giờ tài sản của hắn phong phú.
Nhìn thấy thực đơn này trong lòng cũng chỉ có bốn chữ.
Vô cùng khủng khiếp!
Chẳng trách thái độ phục vụ tốt như thế, đám khách ngồi ở đây thoạt nhìn lợi hại đến vậy, quả nhiên không phải giá mà người bình thường có thể chấp nhận được...
Nhưng nếu muốn thăm dò được chút tin tức hữu dụng chỉ có thể đến nơi cao cấp như vậy, nếu không chỉ biết chút tin tôm tép kia cũng không có tác dụng cái rắm gì cả.
Vì kế lớn tìm đường chết, nhất định phải bỏ ra số tiền này.
Hôm nay, cứ phung phí một phen!
Dịch Phong nhìn mà cảm thấy khó khăn.
Mãi đến khi thấy món cuối viết một ngàn tiên tinh mới cắn răng lên tiếng.
“Ta muốn một đĩa quả bách vị.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận