Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1131: Than thở khóc lóc

"Thứ cho văn chương văn bối có hạn, thật sự khó lòng dùng ngôn ngữ hình dung sự sùng bái và khâm phục đối với tiền bối".
"Tóm lại từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy tiền bối, ta đã kính ngưỡng tiền bối như nước sông cuồn cuộn miên man không dứt, lại như thiên hà tràn lan vừa tuôn ra không thể thu lại được, nghe một lời của tiền bối còn hơn vạn năm học tập gian khổ, từ xưa đến nay chỉ có tiền bối là nhân vật lợi hại! Có thể gặp ngài vào giờ phút này thật sự là vinh hạnh cả đời của vãn bối, đợi trở về Tam Sinh Môn nhất định sẽ vẽ tranh của tiền bối để đệ tử tông môn kính ngưỡng vạn thế".
"Đương nhiên chuyện này cũng phải cảm tạ liệt tổ liệt tông của Trịnh gia ta, cũng không biết tích được âm đức gì mới có thể khiến ta may mắn gặp được tiền bối".
Nói rồi Trịnh Võ nghẹn ngào thành tiếng, than thổ khóc lóc, nước mắt lưng tròng, về mặt cuồng nhiệt nhìn Lâu Bản Vĩ.
"Ôi chao, đã lâu bản thần chưa gặp người nào thành thật như vậy!"
Lâu Bản Vĩ đi về phía Trịnh Võ, hai tay đỡ ông ta dậy, vẻ mặt tán thưởng.
"Nếu ngươi đã thành thật như vậy, sau này cứ ở lại đây đừng đi nữa, theo ta làm việc đi!"
"Đa tạ đại nhân tôn kính".
Trịnh Võ vội vàng hành lễ.
Thầm nói hôm nay hẳn đã giữ được mạng sống rồi.
Nhưng đi theo Lâu Bản Vĩ làm việc?
Ông ta âm thầm lắc đầu.
Tuy Lâu Bản Vĩ quả thật rất mạnh nhưng có tác dụng gì, ông ta ở Tam Sinh Môn làm lão tổ không thoải mái hơn sao?
Ai ăn no lại đi làm tôn tử cho kẻ khác?
Cho nên bây giờ ông ta chỉ đang thực hiện kế xoa dịu, phải nghĩ cách chuồn đi mới là tốt nhất.
"Vậy những người này?"
Lâu Bản Vĩ đời ánh mắt về phía Tôn Lê bên cạnh.
"Đại nhân tùy ý giải quyết!"
Trịnh Võ cười hề hề nói.
"Rất tốt."
Lâu Bản Vĩ rất tán thưởng, sau đó dời ánh mắt u ám lạnh lẽo về phía nhóm người Tôn Lê.
Thấy vậy cơ thể nhóm người Tôn Lê mềm nhũn, mềm oặt ngã ra đất.
Mặt như tro tàn.
Lâu Bản Vĩ lạnh nhạt nhìn bọn hắn, không có quá nhiều hứng thú.
Chỉ vung bàn tay, âm thanh khủng khiếp sắc bén vang lên bên cạnh.
Nhóm người Tôn Lê già đi với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, như thể chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi đã trải qua mấy chục nghìn năm.
Một lúc sau, nhóm người Tôn Lê chỉ còn lại đống xương trắng rơi xuống đất.
Cho đến cuối cùng ngay cả xương trắng cũng thối rữa thành đất vàng.
Trước sau chẳng qua chỉ trong thoáng chốc.
Trịnh Võ bên cạnh thấy vậy bị dọa cho hai chân mềm nhũn.
Đây rốt cuộc là thủ đoạn khủng khiếp gì, ông ta vốn cho rằng Lâu Bản Vĩ là Hợp Đạo cảnh, nhiều nhất cũng chỉ là Chứng Đạo cảnh, nhưng bây giờ xem ra Đạo cảnh làm gì có bản lĩnh lớn thủ nhãn thông thiên như thế.
Rất rõ ràng, bộ xương khô trước mắt là sự tồn tại siêu cấp vượt qua Đạo cảnh.
Cũng may cũng may.
Ông ta vỗ lồng ngực nhỏ bé của mình.
May mà mình kịp thời nịnh nọt, nịnh bợ ra một con đường sống.
Đúng là nịnh hay nịnh giỏi.
Có điều trừ Trịnh vỡ ra, không phải tất cả mọi người đều hóa thành đất, vẫn có một vài nam tử không bắt mắt cũng thoát được một kiếp.
Tận mắt nhìn thấy cái chết của nhóm người Tôn Lê, bọn hắn bị dọa cho cả người mềm nhũn.
Cũng âm thầm thấy may mắn vì bản thân còn giữ chút lương tri, lên tiếng phản đối Tôn Lê tấn công Lâu Bản Vĩ.
Cũng chính vì vậy bọn hắn mới giữ được một mạng.
"Các người đi theo ta đi".
Lâu Bản Vĩ ưỡn ngực.
Tâm trạng rất tốt.
Ừm, tiền đã tới tay bình yên vô sự.
Còn gặp được vài nhân tài thành thật lại nói chuyện dễ nghe.
Lâu Bản Vĩ phất tay đưa bọn hắn cùng trở về đảo Ám Ảnh.
"Vâng, vâng đại nhân".
Nhóm người Trịnh Võ cung kính đi theo sau lưng Lâu Bản Vĩ.
Đã nhìn thấy thủ đoạn của Lâu Bản Vĩ, đối với việc Lâu Bản Vĩ phất tay đã đưa bọn hắn đến chỗ mới, bọn hắn không còn lấy làm lạ nữa.
Lâu Bản Vĩ chắp tay đi trước mặt vẫy tay về phía trước.
"Tiểu tử, ngươi qua đây."
"Ài".
Lỗ Đạt Sanh gánh thùng phân, nghe tiếng gọi của Lâu Bản Vĩ bèn xông qua đó.
"Mấy người phía sau ta giao cho ngươi, sắp xếp chút việc cho bọn hắn làm đi".
Lâu Bản Vĩ dặn dò.
"Vâng, Lâu đại nhân."
Lỗ Đạt Sanh cung kính cúi đầu.
"Ừm, các ngươi cứ ở đây làm việc cho tốt".
Lâu Bản Vĩ vỗ vai Trịnh Võ rồi chắp tay rời đi.
"Các ngươi đi theo ta."
Sau khi tiễn Lâu Bản Vĩ, Lỗ Đạt Sanh vẫy tay với nhóm người Trịnh Võ.
Trong lòng cũng đang suy nghĩ.
Dù sao cũng là người Lâu đại nhân giới thiệu, có thế nào cũng phải quan tâm chăm sóc.
Ở chỗ của hắn ta, người không được chào đón sẽ không được gánh mấy thùng phân, không có phân gánh, không thể làm bạn với phân, tất nhiên cũng không lĩnh ngộ được phân đạo.
Vừa khéo chuẩn bị mở rộng xây dựng hố phân.
Đang lo rầu không biết giao việc tốt đẹp này cho ai, nếu đã như vậy cứ giao cho bọn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận