Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 401: Ôn thỏa rồi (1)

Ngay lúc này.
Có ba bóng người bước tới cửa.
Đó là ba người Diệp Bắc, Hám Thiên Khuyết và Quản Vân Bằng.
Bây giờ ba người bọn họ đang đứng run rẩy ở cửa võ quán.
"Thấy không? Biển hiệu này vốn có võ ý cực kỳ lợi hại, nhưng không biết tại sao vị đó lại gỡ nó xuống" Quản Vân Bằng nhìn chằm chằm trên đỉnh đầu nói.
"Đúng vậy!"
Hám Thiên Khuyết gật đầu một cách nặng nề.
Nhưng càng như vậy, trong lòng lại càng cảm thấy hoang mang, một biển hiệu cũng có võ ý vô cùng lợi hại, vậy thì quả thật thực lực của chủ nhân nơi này vượt ngoài sức tưởng tượng của họ.
"Nhân tiện hãy nhớ lấy, vị tiền bối này luôn tự xưng mình là phàm nhân, cần phải ở đây để cảm nhận cuộc sống, vì vậy chúng ta nhất định không được để lộ tu vi của mình và phá giới của hắn" Quản Vân Bằng nhớ tới điều gì đó, rồi dặn dò.
"Biết rồi."
Hám Thiên Khuyết và Diệp Bắc gật đầu như gà mổ thóc.
"Hám Thiên Khuyết, Diệp Bắc, Quản Vân Bằng, xin được bái kiến tiên sinh, đặc biệt là muốn tạ tội với ngươi.
Ba người đứng ở cửa võ quán khom người, đồng loạt phát ra tiếng.
"Tạ tội ?"
Nghe thấy tiếng động, Dịch Phong từ trong võ quán bước ra, nhìn ba người bọn họ, lúc đầu có hơi nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy ba người đó thì ngay lập tức hắn đã hiểu ra.
Hai lão già này, không phải là lần trước đánh nhau đã làm vỡ ngói trên mái nhà của hắn sao?
Mà người thanh niên này, hắn ta cũng có ấn tượng một chút.
Trước đây đã từng đến nơi này, nhưng đã bị hắn đánh gục.
Chuyện đã qua lâu như vậy, vốn dĩ Dịch Phong cũng không còn nhớ đến ba người này nữa, nhưng không nghĩ rằng bọn họ thật sự sẽ đến tạ lỗi.
Điều này thực sự vượt qua cả dự đoán của Dịch Phong.
Phải nói là phẩm chất của mấy người ở thế giới này cũng tốt thật đấy.
"Thưa tiên sinh, ta xin lỗi, lần trước đã làm vỡ ngói trên mái nhà của ngươi, nhưng bọn ta dốc hết tài sản cũng chỉ có thể mang đến được từng này thứ" Quản Vân Bằng và Hám Thiên Khuyết nói.
Ở một bên khác, Diệp Bắc Thần cũng nói: "Tiên sinh, lần trước ta dốt nát phá phách ở võ quán, mang đến nhiều phiền phức cho tiên sinh, cho nên đặc biệt đến đây để tạ tội, nhưng mà đã dốc hết tất cả tài sản nhưng cũng chỉ có thể góp được từng này, mong tiên sinh cũng đừng trách tội."
Nói xong, ba người đồng thời cúi đầu, lấy tất cả vật phẩm lớn nhỏ từ trong tay ra, dùng hai tay cung kính dâng lên.
Nhìn những thứ mà ba người này lấy ra, Dịch Phong có chút không nói nên lời.
Vì có đủ thứ.
Ví dụ, một con dao sắt...
Một cái chậu rửa...
Một hòn đá...
Ba người này ăn mặc không đến nỗi nào, nhưng sao lại nghèo đến mức này?
Nhưng vì thái độ của bọn họ quá chân thành, lại có phẩm chất tốt đẹp, thế là Dịch Phong cũng không hề muốn làm khó bọn họ.
Suy cho cùng thì, tình thần biết sai thì sẽ sửa như này thật sự vô cùng hiếm thấy.
Nếu đổi lại là người bình thường, làm hỏng đồ người ta xong, e là đã chạy trốn mất dép rồi, làm gì còn ai còn mang đồ tới cửa tạ tội.
Vì vậy, đối với Dịch Phong, những thứ mà bọn họ bồi thường thực sự không quan trọng, quan trọng chính là thái độ này.
"Được rồi, chuyện cũng đã qua, không có gì to tát cả".
Ngay sau đó, Dịch Phong xua xua tay, dửng dưng nói.
Nghe thấy vậy.
Thân thể ba người đột nhiên run lên.
Gần như sắp òa khóc.
Mặc dù bọn họ hy vọng rằng Dịch Phong sẽ không truy cứu, nhưng bọn họ không bao giờ ngờ được mọi chuyện lại diễn ra thuận lợi đến như vậy.
Có ma biết được rằng bọn họ đã kìm nén nhiều thế nào trong khoảng thời gian này.
Giờ khắc này, chắc chắn là mây đen đã tan biến rồi!
Không hổ danh là cao nhân, đến cả tấm lòng cũng rộng rãi tới mức khác thường đến như vậy.
"Đa tạ tiên sinh! Đa tạ tiên sinh!"
Cả ba người cúi đầu cảm ơn Dịch Phong, đồng thời đưa những thứ trong tay bọn họ cho Dịch Phong một lần nữa.
Nhìn những thứ bọn họ đưa cho, Dịch Phong có chút do dự.
Do dự rằng mình có nên lấy hay không.
Bởi vì những thứ này đối với Dịch Phong hắn mà nói thì chẳng có ích lợi gì, nhưng nghe bọn họ nói là đã vét sạch của cải mang tới.
"Hừ, nhân tiện hỏi một chút là các ngươi làm nghề gì được không?" Dịch Phong không nhịn được mà hồi.
"Bọn ta làm nghề gì ư?"
Cả ba người nghe thấy vậy thì lập tức giật mình.
Cũng không thể nói là mình tu luyện chứ?
Điều này nhất định không được.
Dù sao bọn họ cũng chưa quên, người tự xưng là phàm nhân này, vốn là đang cảm nhận một cuộc sống bình thường, nếu nói ra như vậy, chẳng phải là phá giới sao?
Vậy rốt cuộc là làm nghề gì được đây nhĩ?
Lúc tới đây, bọn họ cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Dịch Phong sẽ hỏi như vậy!
Nhất thời, bọn họ đều đang ấp úng.
"Không lẽ các ngươi là thợ xây à?"
Dịch Phong nhìn con dao sắt nhỏ và nhẹ, không nhịn được hỏi.
Bởi vì loại dao này Dịch Phong có thể nhớ được, ở kiếp trước nó được gọi là dao chặt gạch, nó được dùng để cắt gạch khi xây tưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận