Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 92: Nợ máu trả máu

“A ba a ba!”
Bỗng nhiên, áo choàng đen nhúc nhích một hồi, một cái đầu lâu lộ ra, cạp cạp hàm trên hàm dưới, hướng về phía Dịch Phong mà nói.
“Ta a cái em gái của ngươi ấy.”
Dịch Phong vừa bớt giận được một chút, liền bị chọc giận lần nữa, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Ta đây lần này xé xác ngươi ra, xem xem ngươi còn có thể làm gì.”
Nói lời, Dịch Phong dùng một đấm đấm bay đầu của hắn, cái đầu lăn lông lốc trên mặt đất.
Tuy nhiên, đầu lâu lăn qua lăn lại dưới mặt đất lại mở miệng ra.
“A ba a ba!”
Cùng lúc đó, khung xương dưới chân của Dịch Phong đột nhiên chìa ra một bàn tay, sau đó dựng thẳng ngón giữa về phía Dịch Phong.
“Ai da, ngươi bắt chước cũng giống đó chứ?”
Từ khi Dịch Phong dựng thẳng ngón tay với người khác một lần, thứ đồ này lại thường xuyên bắt chước như hình như dáng, điều này lập tức khiến Dịch Phong tức đến nỗi toàn thân phát run, giẫm bịch bịch khung xương ở dưới chân cho rời ra.
“Sư phụ, bên ngoài có người tìm.”
Chính vào thời khắc đó, Chung Thanh đi qua cung kính nói: “Hình như là người của thương hội Bình Giang.”
“Người của thương hội Bình Giang?”
Dịch Phong cau mày, trầm giọng hỏi: “Người của thương hội Bình Giang đến tìm ta để làm gì?”
“Nói là quyển Hồng Lâu Mộng trước đó của sư phụ còn được chia tiền, vì vậy mời sư phụ sang đó lấy tiền.” Chung Thanh nói.
“Không đi, có gì thì kêu hắn đem sang đây.”
Đạo lý người không cùng đường thì không tìm nhau, Dịch Phong vốn không muốn để ý bọn họ, không đem sang đây thì cũng mặc kệ, dù sao thì quyển sách đó cũng không đáng bao nhiêu tiền, cùng lắm là không cần nữa.
“Sư phụ, nhưng mà bọn họ còn sai người mang kiệu đến.” Chung Thanh lại nói: “Nói là muốn sư phụ nhất định phải tự mình đi một chuyến.”
Dịch Phong nhíu chân mày, sau đó nói: “Như này đi đệ tử, ngươi thay thế ta đi một chuyến, lấy tiền rồi trở về, còn những chuyện khác không cần quan tâm.”
“Được thưa sư phụ.”
Chung Thanh cung kính gật đầu.
Sau khi Chung Thanh đi rồi, Dịch Phong tiếp tục tháo dỡ đầu lâu, tốn hết rất rất nhiều sức lực mới có thể đem cơ thể, chân, tay,... của đầu lâu phân chia ra hết, sau đó đem chúng khóa vào các gian phòng khác nhau.
Mà cái đầu lâu kia cũng bị Dịch Phong đè xuống dưới đáy giếng.
Phủi tay một cái, Dịch Phong mới lộ ra nụ cười hài lòng, vừa duỗi người một cái chuẩn bị uống nước, ngoài cửa liền có một người vội vã chạy vào, đồng thời lo lắng hét to: “Dịch sư phụ, Dịch sư phụ, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi.”
“Có chuyện gì?”
Dịch Phong lập tức chạy ra.
Người vừa đến là gã sai vặt ở quán thịt trâu ở đối diện, gã sai vặt vội vàng nói: “Dịch sư phụ, tiểu đồ đệ của ngươi, Chung Thanh xảy ra chuyện rồi, sợ rằng sắp không ổn rồi, người mau đi xem thử đi!”
“Cái gì?”
Sắc mặt Dịch Phong lập tức biến đổi, thậm chí gấp đến nỗi không kịp đóng cửa thì đã cùng gã sai vặt ở quán thịt trâu đối diện chạy ra ngoài.
Sau đó hai người chạy đến một con hẻm nhỏ.
Hẻm có hai đầu, chính giữa đang có rất nhiều người đứng xem, chỉ vào hẻm mà bàn luận sôi nổi.
Khi Dịch Phong đi đến, một mùi máu tanh bay đến phía hắn, trên đất chất đầy những xác chết, cái kiệu từ sớm đã bị tấn công không còn nguyên dạng, một vài kiệu phu cũng mất đi hơi thở từ lâu rồi.
Mà Chung Thanh thì đang nằm trên đất thoi thóp nhìn Dịch Phong.
Có thể thấy, Chung Thanh ở trong kiệu bị công kích, sau đó liền nổ ra một trận chiến.
“Đồ nhi.”
Dịch Phong trực tiếp đi đến chỗ của Chung Thanh, xem xét vết thương của Chung Thanh sau đó hốc mắt cũng đỏ lên.
“Sư... sư phụ, sợ rằng ta không thể làm việc cho người nữa rồi.”
Trên người Chung Thanh đều là máu tươi, hơi thở yếu ớt nói.
“Không, không thể nào, ngươi đừng nói nữa, sư phụ sẽ không để ngươi chết đâu.” Dịch Phong kìm nén sự tức giận trong lòng, bế Chung Thanh lên rồi chạy thật nhanh về phía võ quán.
Sau khi về đến võ quán, Dịch Phong lập tức đặt Chung Thanh nằm lên giường, sau đó lấy tất cả thuốc trong nhà ra hết.
Trước tiên là cầm máu cho Chung Thanh, sau đó lại xử lý miệng vết thương.
Bận tới bận lui hơn nữa ngày, hơi thở của Chung Thanh đã ổn định trở lại, không còn nguy hiểm đến mạng sống, lúc này Dịch Phong mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mắt bây giờ hắn đã bị giận dữ thay thế, trong mắt lộ ra ngọn lửa hừng hừng.
“Bất luận là ai, cho dù ta có tán gia bại sản cũng phải bắt ngươi nợ máu trả máu!”
“Vô dụng!”
“Một lũ vô dụng, chuyện nhỏ như thế này mà cũng làm không xong, ta nuôi các ngươi còn có ích lợi gì chứ?”
Bên trong đại điện của thương hội Bình Giang, Mao Lâm nhìn đám thuộc hạ đang quỳ bên dưới, đồng thời tay cầm cái bàn ném xuống, miệng phát ra âm thanh tức giận.
Trong khoảng thời gian này, hắn ta phải chịu đựng áp lực vô cùng lớn.
Đặc biệt là sau khi con gái hắn ta đích thân ra trận thất bại, hơn nữa là đối mặt với sự phản đối của những lãnh đạo cấp cao trong thương hội.
Dưới tình hình không còn đường để đi, hắn ta mới nghĩ ra một cách như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận